Chương 685
“Rất tệ”, bà Hoa thở dài nói: “Nhà họ Hoa chúng tôi đã mời rất nhiều chuyên gia giáo sư tới, nhưng họ đều bó tay. Mong ông Khấu có thể mang lại một tia hy vọng cho con tôi”.
“Bà nói vậy là có ý gì? Thế nào gọi là mang lại một tia hy vọng cho con bà? Thầy tôi đến tức là con trai bà đã được cứu! Sao nào? Lẽ nào bà khinh thường thầy tôi sao?”, thanh niên ở bên cạnh nổi giận đùng đùng nói.
“Nam Hành! Im miệng!”, Khấu Quan quay sang trầm giọng quát.
“Thầy, con chỉ nói sự thật thôi mà”, Nam Hành nhún vai đáp.
Khấu Quan trừng mắt nhìn anh ta, rồi nói với vẻ áy náy: “Bà Hoa, học trò của tôi không hiểu lễ nghĩa, mong bà đừng trách”.
“Không sao, không sao, cậu ấy nói đúng, ông Khấu đến thì chắc chắn con trai tôi sẽ được cứu. Ông Khấu, mời ông vào nhà uống trà. Ông chưa ăn gì đúng không? Để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị ngay đây”, bà Hoa cười nói.
Hiển nhiên bà ta không giỏi về việc này, thế nên lúc cười trông rất khó coi.
Khấu Quan xua tay: “Bà Hoa, người bệnh là lớn nhất, chúng ta vào xem cậu chủ Hoa thế nào trước đi”.
“Được được! Mời ông đi bên này!”.
Bà Hoa vội nói.
Ba người họ đến một căn phòng lớn ở sâu nhất trên tầng hai của biệt thự.
Trong phòng kê một chiếc giường lớn, một chàng trai trẻ vô cùng gầy yếu, sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường. Hình như anh ta đang ngủ, nhưng khuôn mặt vẫn hiện rõ sự đau đớn. Bên cạnh anh ta là mấy loại máy móc dùng để chữa trị, một bên là một chiếc giá, một chiếc ống thò ra từ miệng bình treo trên giá luồn thẳng vào th@n dưới người đàn ông, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Người nằm trên giường chính là Hoa Mãn Thần.
Để chữa trị cho Hoa Mãn Thần, hiện giờ cả nhà họ Hoa gần như đã dùng hết khả năng, nhưng vẫn không có bất cứ hiệu quả gì…
“Bà Hoa”, một y tá bước tới, hơi cúi người nói.
“Cậu chủ sao rồi?”, bà Hoa hỏi.
“Cậu chủ đã ngủ, nhưng vẫn không chịu ăn uống gì”, y tá bất đắc dĩ nói.
Bà Hoa nhíu mày, nhìn về phía Khấu Quan.
Khấu Quan ra dấu yên lặng, rồi bước tới, mở chiếc túi cũ nát kia, lấy một số dụng cụ Đông y ở bên trong ra, bắt đầu chẩn đoán cho Hoa Mãn Thần.
Ông ta bắt mạch trước, rồi đâm châm bạc vào, tất cả đều theo trình tự.
Vẻ mặt Khấu Quan rất nghiêm túc.
Nhưng một lát sau, vẻ nghiêm túc dần chuyển sang kinh ngạc, tiếp theo là kinh hãi.
“Đây… đây là…”
“Ông Khấu, rốt cuộc con trai tôi thế nào rồi?”, bà Hoa vội hỏi.
“Rốt cuộc là ai khiến cậu ấy bị thương thành thế này?”, Khấu Quan nhìn chằm chằm bà Hoa, hỏi.
Bà Hoa hơi sửng sốt, rồi cắn răng đáp: “Là một người tên Lâm Chính!”.
“Lâm Chính?”.
Khấu Quan có chút ngạc nhiên, nghĩ mãi cũng không ra Lâm Chính này là ai.
Còn Nam Hành ở bên cạnh thì thót tim lên.