Chương 695
“Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Xin lỗi các người sao? Thật nực cười.
“Tôi không đánh phụ nữ nhưng không có nghĩa là tôi để cho các người cưỡi lên đầu, lên cổ tôi”, Mãn Phúc Tây nheo mắt: “Nếu không xin lỗi thì đừng trách sao tôi không khách khí”.
“Người trẻ, cậu định làm gì? Tôi khuyên cậu đừng làm loạn, nếu không tôi báo cảnh sát đấy”, Tô Quảng lập tức lấy điện thoại ra, thận trọng lên tiếng.
“Yên tâm đi, đối phó với các người chưa tới mức tôi phải ra tay. Nhà tôi mở quán võ, tôi là người luyện võ mà. Các người không cần thể diện nhưng tôi thì vẫn cần”, Mãn Phúc Tây khẽ cười.
“Vậy cậu muốn thế nào?”
“A Cường, đi, gọi quản lý của Hào Tình Thế Kỷ tới đây”, Mãn Phúc Tây thản nhiên nói.
Dứt lời, đám đông tái mặt.
Người tên A Cường vội vàng chạy đi.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên bụng phệ đeo kính, mặc sơ mi trắng chạy tới.
“Cậu Mãn, Cô Thường, sao hai người ở đây vậy?”
Người đàn ông nhìn thấy hai người này lập tức cúi mình chào hỏi.
“Tiểu Thiên, rốt cuộc Mãn Phúc Tây và Thường Uyển Nguyệt là người như thế nào vậy?”, thấy người quản lý của khu vực cũng tỏ ra cung kính với họ nên Trương Tinh Vũ bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cô chưa từng nghe qua về võ quán Mãn Thị ạ?”, Lạc Thiên nhìn Trương Tinh Vũ với vẻ bất ngờ.
“Nghe có vẻ quen…”, Trương Tinh Vũ suy nghĩ.
“Đõ là một trong những võ quản lớn nhất trong nước. Mỗi một tỉnh thành đều có một võ quán Mãn Thị. Tổng bộ nằm ở Yên Kinh, thế nhưng môn đồ thì trải khắp cả nước”, Lạc Thiên nói.
“Cái gì?”, Trương Tinh Vũ mặt tái nhợt. Bà ta tưởng đối phương chỉ là con của một người bình thường, nào ngờ đối phương lại tầm cỡ đến thế…
“Ngoài ra thì nhà của Thường Uyển Nguyệt cũng không tệ. Ít nhất cũng giàu hơn chúng ta. Có điều cô đừng lo lắng, ban ngày ban mặt bọn họ làm được gì chứ? Dám ra tay là cháu báo cảnh sát ngay”, Lạc Thiên vênh mặt.
“Ra tay là hành động hạ đẳng nhất, muốn trị các người đâu cần đâu?”
Thường Uyển Nguyệt cười lạnh lùng, tiếp tục hét lên với người quản lý: “Quản lý, đi kiểm tra xem khu này có hộ nào tên là Tô Nhu không?”
“Vâng cô Thường”.
Người quản lý lập tức lấy điện thoại ra. Mấy người Tô Nhu nghe thấy vậy thì hiểu ngay ý đồ của Thường Uyển Nguyệt.
Một lúc sau, người quản lý lắc đầu: “Không có hộ nào tên là Tô Nhu hết”.
“Vậy kiểm tra xem có cái tên Lạc Thiên không?”, Thưởng Uyển Nguyệt nheo mắt cười.
“Dạ”.
Người quản lý tiếp tục lấy điện thoại ra. Lúc này, tất cả đều nín thở…
Một phút sau, quản lý lại đặt điện thoại xuống, lắc đầu với Thường Uyển Nguyệt: “Cũng không có chủ hộ nào tên Lạc Thiên”.
“Vậy tôi hiểu rồi!”.
Thường Uyển Nguyệt cười nói: “Tôi đã bảo sao đám nghèo mạt này lại xuất hiện ở đây mà. Tôi thấy chắc chắn là các người trà trộn vào đây xem xem trung tâm Hào Tình Thế Kỷ trong truyền thuyết có cảnh tượng thế nào đúng không? Sao? Ở đây có đẹp không? Có phải đẹp hơn những ngôi nhà cũ phòng cũ của mấy người không?”.