Chương 701
Bà ta không hoảng, dù sao đây cũng là nhà họ Hoa.
“Ha ha, thần y Lâm quả nhiên khác với người thường, đúng là khí phách hơn người!”, Hoa Thanh Tùng không hề lúng túng, ngược lại tán thưởng một câu, cũng ngồi xuống.
Bà Hoa âm thầm hừ một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ oán hận.
“Vào thẳng vấn đề đi, nhà họ Hoa định giải thích với tôi thế nào?”.
Lâm Chính không hề khách sáo cầm xì gà trên bàn lên, đốt thuốc hút một hơi, sau đó thản nhiên nói.
“Giải thích cái gì? Thần y Lâm, tôi không hiểu cậu đang nói gì”, Hoa Thanh Tùng giả ngu hỏi.
“Cứ bắt tôi phải nói thẳng sao?”, Lâm Chính nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Chuyện các người cho người phóng hỏa đốt y quán của Lạc Thiên… không phải nên cho tôi một lời giải thích sao?”.
Nghe Lâm Chính nói, hai người cũng biết Lâm Chính đã đoán ra mọi chuyện.
Nhưng Hoa Thanh Tùng sẽ không dễ dàng thừa nhận.
“Thần y Lâm, cậu có hiểu lầm gì với chúng tôi chăng? Tôi thừa nhận trước kia con trai tôi có lỗi với cô Tô Nhu, thái độ của cậu đối với cô Tô Nhu chúng tôi có nghe nói, nhưng chúng tôi cũng biết cô Tô không thích hợp với con trai chúng tôi nên đã trừng phạt nó nghiêm khắc. Chúng tôi đã chuẩn bị dàn xếp chuyện này ổn thỏa rồi, chuyện y quán của cô Lạc Thiên bị cháy chúng tôi thật sự không biết”, Hoa Thanh Tùng mỉm cười nói.
“Chúng ta đều là người thông minh, các người cần gì phải giả ngu giả ngơ? Chuyện này chỉ cần điều tra một chút là biết được chân tướng, các người phải coi tôi như thằng ngốc hay sao?”, Lâm Chính nhíu mày nói.
“Không không, chúng tôi làm gì có lá gan đó? Thần y Lâm là đại anh hùng, nếu không có cậu, Đông y Hoa Quốc chúng ta đã bị Y Vương Hàn Thành giẫm dưới chân rồi. Người như cậu chúng tôi tôn trọng còn không kịp, sao dám xúc phạm cậu chứ?”, Hoa Thanh Tùng cười nói, nhưng trong mắt lại có vẻ khinh thường lóe lên.
“Cho nên các người định không thừa nhận chuyện này?”, Lâm Chính hạ giọng nói.
Hoa Thanh Tùng cười mà không nói.
“Thế nào? Thần y Lâm, cậu đang làm gì vậy? Chạy đến đây khởi binh vấn tội sao? Chưa nói tới chuyện này chúng tôi không biết, dù là chúng tôi làm thật thì cậu định làm gì? Cũng dùng một mồi lửa đốt nhà họ Hoa chúng tôi sao?”, cuối cùng bà Hoa cũng không nhịn nổi nữa, quát lên.
Bà ta không chịu được tính kiêu căng của Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại bình tĩnh nói: “Nếu thật sự là các người làm, tôi đốt nhà họ Hoa các người thì đã sao?”.
Hoa Thanh Tùng nghe vậy, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
“Cậu nói gì?”, bà Hoa không nhịn nổi, đập tay lên bàn trà, đứng bật dậy chỉ vào mũi Lâm Chính, quát: “Họ Lâm kia, gọi cậu một tiếng thần y Lâm là cho cậu thể diện, cậu lại xem mình là nhân vật gì rồi? Cậu có tin hôm nay bà đây khiến cậu không thể ra khỏi nhà họ Hoa chúng tôi không?!”.
Dứt lời, nơi cửa bỗng có bóng người lướt qua.
Cung Hỉ Vân thấy vậy, vẻ mặt nghiêm nghị, lập tức sờ tay đến túi xách đeo trên vai của mình.
Trong đó có một cây súng nhỏ cực kỳ tinh xảo.
Nếu nhà họ Hoa có hành động ngông cuồng nào, cô ta sẽ không ngại ngần lấy ra.
Lâm Chính giống như biết được ý đồ của cô ta, giơ tay ngăn cô ta lại, sau đó nhìn về phía vợ chồng Hoa Thanh Tùng.
“Các người có thể không biết sức mạnh của tôi, nhưng điều đó không quan trọng nữa. Tôi biết Hoa Mãn Thần đã bị thương, cũng biết các người đã mời rất nhiều bác sĩ chữa trị cho anh ta nhưng không có kết quả. Tôi chỉ muốn nói, trong nước có người có thể chữa cho Hoa Mãn Thần, nhưng chỉ cần tôi lan truyền tin nhà họ Hoa đắc tội với tôi ra ngoài, tôi tin trong nước không có một vị bác sĩ nào đồng ý chữa trị cho Hoa Mãn Thần, dù là Khấu Quan đã tới đây hai ngày trước”.