Chương 708
“Không cứu”, Lâm Chính đáp.
“Nếu đã vậy thì đứng trách chúng tôi”, bà Hoa cười lạnh, giơ tay lên.
Cạch…
Một âm thanh kỳ lạ vang lên. Những người mặc đồ đen đứng cạnh cửa đồng loạt rút súng ra nhắm thẳng vào Lâm CHính.
“Các người định làm gì?”, Cung Hỉ Vân đứng bên cạnh thất sắc, vội vàng định lấy súng ra.
“Cấm nhúc nhích”.
A Lộc quát. Một nòng súng chĩa thẳng vào Cung Hỉ Vân. Cung Hỉ Vân run rẩy, đứng im tại chỗ.
“Ở đây là Thượng Hỗ, là địa bàn của tôi. Thần y Lâm, tôi biết cậu nổi tiếng, rất có uy trong giới Đông Y. Cậu từng nói chỉ cần cậu phản đối thì không ai có thể giúp nhà họ Hoa chúng tôi. Giờ tôi cũng đáp lại với cậu một câu rằng, chỉ cần tôi không gật đầu thì cậu đừng hòng rời khỏi Thượng Hỗ”.
Hoa Thanh Tùng nói giọng đầy bá đạo. Đây chính là sức mạnh của nhà họ Hoa.
Dứt lời, bầu không khí trở nên đặc quánh.
Cung Hỉ Vân nín thở. Cô ta không ngờ Hoa Thanh Tùng lại quyết tâm tới vậy.
Thực ra cô ta cũng có phần kiêng dè nhưng trong tình huống này cô ta thật sự không biết phải làm thế nào. Dù sao thì đây cũng không phải là Giang Thành. Cô ta không thể điều động được ai cả.
Giờ phải làm sao. Cung Hỉ Vân hoảng sợ. Tình hình đáng sợ quá.
Nhưng đúng lúc này…Lâm Chính bỗng đứng dậy.
Tất cả mọi người đều nín thở, quay sang nhìn Lâm Chính.
Đến lúc này thì Hoa Thanh Tùng đã không còn ý định nói lý lẽ với Lâm Chính nữa.
Nơi này là Thượng Hỗ, một bác sĩ Đông y nhỏ bé như anh sao có thể đối phó được với nhà họ Hoa chứ?
Anh không còn lựa chọn nào khác.
Lúc này chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi!
Nhưng!
Lâm Chính lại bước tới mấy bước, đứng trước mặt Hoa Thanh Tùng, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm ông ta.
Hoa Thanh Tùng bỗng cảm thấy áp lực tăng vọt, nhưng dù sao ông ta cũng là lão hồ ly đã lăn lộn ở Thượng Hỗ nhiều năm, sao có thể bị một thanh niên dọa sợ chứ? Ông ta cũng nhìn lại Lâm Chính, không chút sợ hãi.
Không khí trong phòng cũng sắp đông cứng lại.
Dường như ai cũng có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập thình thịch của nhau.
“Cậu mau quyết định đi! Lẽ nào phải để chúng tôi ra tay thì cậu mới cam lòng?”, bà Hoa mất kiên nhẫn quát.
“Vậy các bà ra tay đi!”, Lâm Chính đáp.
“Ý cậu là gì?”, bà Hoa sửng sốt.
“Ý tôi còn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi từ chối!”, Lâm Chính lại nói.
Ba chữ cuối cùng như một chiếc búa nện mạnh vào đầu mọi người, khiến hai tai bọn họ ong lên.
“Cậu Lâm, cậu chắc chứ?”, Hoa Thanh Tùng nheo mắt lại.
“Tôi chờ các ông ra tay!”.
Lâm Chính điềm nhiên nói.