Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 720



Chương 720

“Không cần, tôi chưa muốn ra tay, để nhà họ Mãn ra mặt đi. Nói thật tôi cũng rất muốn xem rốt cuộc thần y Lâm này điên được tới mức nào. Khiến Tình Hào Thế Kỷ của chúng ta biến mất trong hôm nay sao…Gọi điện cho nhà họ Mãn đi, thuật lại chính xác nội dung cuộc hội thoại ngày hôm nay cho họ. Tôi muốn để nhà họ Mãn thay tôi cảnh cáo thần y Lâm này một trận ra trò”.

“Vâng”, người này cúi đầu, lùi vào bóng tối. Cả người hắn biến mất, không để lại dấu vết gì. Rời khỏi bộ phận kinh doanh của Tình Hào Thế Kỷ, Lâm Chính gọi điện cho xe của mình tới đón.

“Gọi Mã Hải tới gặp tôi”, bước vào công ty, Lâm Chính nói với cô thư ký.

Cô thư ký lập tức chạy đi. Lâm Chính lại gọi điện thoại. Đầu dây bên kia là Tần Bách Tùng.

Ông ta đã tới Giang Thành, hơn nữa còn đang thành lập cho xong viện học thuật Huyền Y Phái theo lời của anh. Hùng Trưởng Bạch, thậm chí cả Long Thủ cũng tới. Để chữa khỏi Phần Tịch, bọn họ đành phải gia nhập Huyền Y Phái.

“Thầy hôm nay lại có thời gian gọi điện cho tôi sao?”, Tần Bách Tùng ngạc nhiên.

Mấy ngày này ông bận tới mức đầu tắt mặt tối. Vừa phải tuyển chọn đám học sinh từ Nam Phái chuyển qua, vừa phải sắp xếp kiểm tra y đức, lại vừa phải giám sát việc xây dựng học viện, tới mức mà ông ta còn không có cả thời gian tới bệnh viện thăm Tần Ngưng. Ông ta thật chỉ muốn biết phân thân cho rồi.

“Có vài việc cần ông xử lý. Tôi muốn xem những mối quan hệ trước kia của Nam Phái còn có tác dụng hay không”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Tần Bách Tùng nghe vậy thì cảm thấy căng thẳng: “Thầy có gì dặn dò ạ?”

“Ông nghe nói về Tào Uy bao giờ chưa?”

“Tào Uy?”

“Hào Tình Thế Kỷ”.

“À, thầy nói Tào Uy của tập đoàn Thế Kỷ à…tôi có nghe nói, sếp lớn, còn nằm trong top nhà giàu nữa”, Tần Bách Tùng nhớ ra.

“Tào Uy là người Giang Thành à?”

“Không phải, ông ta là người nơi khác tới đầu tư”, Tần Bách Tùng cười nói.

“Vậy tôi muốn ông tận dụng mối quan hệ của Nam Phái. Trước 12 giờ tối nay, tôi muốn toàn bộ tài sản của Tào Uy phải được rút khỏi Giang Thành, không cho phép ông ta ở đây nữa. Nói với họ ai có thể làm được thì trong ba ngày tôi sẽ chữa khỏi Phần Tịch cho họ”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Dứt lời, Tần Bách Tùng nín thở, lập tức gật đầu: “Thầy yên tâm, tôi lập tức đi xử lý”.

“Mau cho tôi đáp án đấy”.

“Cho tôi 10 phút”, Tần Bách Tùng đáp lại, sau đó tắt máy.

Giang Thành. Tại võ quán Mãn Thị. Mãn Phúc Tây đang quỳ trên một miếng gỗ giữa sân. Anh ta cúi thấp đầu, thi thoảng lén lút liếc nhìn vào căn phòng trước mặt.

Một lúc sau, một đám người mặc đồ võ thuật bước tới. Đi đầu là một người đàn ông trung niên, người này khá gầy nhưng bước đi nhanh như gió, đặc biệt là đôi mắt rất có uy, khiến người khác không dám nhìn trực diện.

Lúc này ông ta đang nhìn Mãn Phúc Tây bằng vẻ vô cùng tức giận.

“Chú hai”, Mãn Phú Tôi vội vàng cúi thấp đầu hơn, sợ hãi căng thẳng.

“Ngẩng đầu lên”, Mãn Thương Thạch đứng trước Mãn Phúc Tây, lạnh lùng lên tiếng.

Mãn Phúc Tây rụt rè ngẩng đầu lên. Một giây sau.

Bốp. Một cú bạt tai giáng xuống mặt anh ta. Mãn Phúc Tây lập tức ngã ra đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.