Chương 721
“Chú hai, cháu sai rồi”, Mãn Phúc Tây ôm mặt đầy uất ức.
“Cháu biết sai ở đâu không?”, Mãn Thương Thạch lạnh giọng.
“Không nên hành động ở Hào Tình Thế Kỷ…không nên đắc tội với sếp Tào…”
“Sếp Tào là người làm ăn, ông ta sẽ không so đo chút chuyện cỏn con này với cháu”.
“Vậy…có phải là không nên đắc tội với thần y Lâm không ạ…”
“Tập đoàn Hoa Dương chưa đáng để nhà họ Mãn chúng ta ra tay. Cháu tưởng gia tộc sẽ vì chuyện đó mà trách cứ cháu chắc?”
“Vậy…tại sao…chú hai lại tức giận ạ?”, Mãn Phúc Tây uất ức hỏi.
“Bởi vì cháu vô dụng, bất tài”, Mãn Thương Thạch đạp Mãn Phúc Tây. Mãn Phúc Tây kêu ré lên. Thế là ông ta càng tức giận hơn: “Võ quán Mãn Thị là gì? Sức mạnh của nhà họ Mãn là để cháu mang đi ức hiếp đám đàn bà yếu ớt sao? Để đi ức hiếp một cô gái ngồi xe lăn à? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì chúng ta có khác gì trò cười cho thiên ạ? Cháu có biết, suýt nữa thì cháu đã vứt hết thể diện của nhà họ Mãn cho chó ăn rồi không?”
Mãn Phúc Tây nghe thấy vậy thì mếu máo.
“Cấm túc ba ngày, đây là ý của anh cả! Trong ba ngày cháu không được đi đâu hết! Ba ngày sau quay về Yên Kinh”, Mãn Thương Thạch nhắm mắt nói.
Mãn Phúc Tây bùi ngùi, cúi đầu: “Vâng, chú hai”.
Mãn Thương Thạch chán cái thể loại này nên chẳng buồn nói thêm, cứ thế quay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, có người cầm điện thoại chạy vào. Mãn Thương Thạch nghe máy rồi lên tiếng: “Cử thêm vài người đi dạy dỗ thần y Lâm đó đi?”
“Ông hai, sao thế ạ?”, có người cảm thấy không hiểu.
“Tào Uy nói thằng đó không thật thà, ông ta không muốn ra tay và muốn tôi ra mặt”.
“Tào Uy đúng là một lão hồ ly…mà thôi, nếu đã vậy thì để tôi sắp xếp”.
“Làm cho sạch sẽ vào, đừng gây lớn chuyện, nếu không để truyền ra ngoài thì sẽ trở thành trò cười đấy”.
“Ông hai yên tâm, đảm bảo thỏa đáng ạ”.
Lâm Chính ngồi ở phòng làm việc đợi tầm bảy, tám phút. Tần Bách Tùng bèn gọi điện thoại tới.
“Sao rồi?”, Lâm Chính nói.
“Những người muốn xử lý Hào Tình Thế Kỷ có rất nhiều nhưng muốn nó bốc hơi thì lại rất ítngười làm được”, Tần Bách Tùng chần chừ.
“Rất ít sao? Vậy tức là vẫn có người làm được đúng không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Có ạ, hơn nữa chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể khiến Tào Uy cút khỏi Giang Thành, thậm chí là sau này không dám bước chân vào Giang Thành nửa bước”, Tần Bách Tùng nói.
Lâm Chính bất ngờ nhưng cũng cảm thấy hứng thú: “Ai mà lợi hại vậy?”
“Long Thủ…”, Tần Bách Tùng thận trọng nói ra hai từ.
“Hả?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Hai năm trước, đã từng có một người tới cầu xin Long Thủ chữa bệnh. Long Thủ giúp người này kiểm tra nhưng chỉ có thể làm chậm quá trình phát triển của bệnh tình chứ không trị được tân gốc. Người này bất lực rời đi. Long Thủ nói nếu thầy có thể giúp chữa bệnh cho người này thì người này nhất định sẽ ra mặt giúp thầy giải quyết rắc rối kia”, Tần Bách Tùng nói.
“Ồ, vậy đây là một cuộc giao dịch à?”, Lâm Chính chau mày.
“Không không không, thưa thầy, tôi nghĩ chắc chắn họ không có ý đó mà là họ muốn có một chút cơ hội”, Tần Bách Tùng vội vàng nói.