Chương 733
“Người đó… hình như là Tào Uy của Hào Tình Thế Kỷ? Là ông ta sao? Là ông ta sao?”, cậu chủ Lôi không dám xác định.
Bố cậu ta cũng có một căn nhà ở Hào Tình Thế Kỷ, nhưng ở rìa ngoài cùng, lúc mua nhà cậu ta cũng đi theo. Hai bố con và Tào Uy có duyên gặp mặt một lần, cậu ta còn nhớ bố cậu ta cung kính và cẩn trọng thế nào trước mặt Tào Uy. Bộ dạng đó không giống với khách đến mua nhà, ngược lại Tào Uy càng giống khách hơn.
Tào Uy không quan tâm đ ến Lôi Phú Quý, hoàn toàn xem ông ta như không khí.
Một nhân vật lớn như vậy mà lại quỳ trước đứa ở rể vô dụng là Lâm Chính?
Đùa gì vậy?
Lâm Tử Ngữ và Tô Tiểu Khuynh cũng rất kinh ngạc.
“Là ông à?”.
Lâm Chính liếc nhìn Tào Uy, thản nhiên nói: “Không phải tôi nói tôi không có hứng thú với ông sao? Bỏ đi, đến rồi thì tốt, chuyện của ông để sang bên đi, tôi có chút chuyện phải xử lý trước”.
“Chủ tịch Lâm, chút chuyện nhỏ này sao để cậu nhọc công được, để tôi xử lý cho”.
Tào Uy cười trừ, sau đó đứng dậy quay đầu lại, nhìn quản lý Trình, rồi nhìn những người xung quanh, lạnh lùng nói: “Quản lý Trình, chuyện này là sao? Chủ tịch Lâm ở đây chơi, ông đưa nhiều người đến đây như vậy làm gì?”.
“À… Ừ…”, quản lý Trình há miệng, không biết nói gì mới phải.
“À à cái gì?”, Tào Uy tát ông ta một phát.
Bốp!
Quản lý Trình hứng trọn cái tát, lùi về sau hai bước, ôm mặt không dám lên tiếng.
Thấy cảnh này, đám cậu chủ Lôi lại trợn tròn mắt.
“Thật sự là ông ta sao?”, cậu chủ Lôi ngơ ngác lẩm bẩm.
“Đây… Đây là ai?”.
Khương Vượng từ lâu đã vô cùng hoang mang.
Lâm Tử Ngữ che miệng, ngẩn ngơ nhìn.
Người này lại dám đánh quản lý Trình? Ông ta điên rồi?”.
“Mau đưa người của ông cút đi! Tối nay miễn phí cho phòng này! Nếu ông không quyết định được thì bảo ông chủ của ông đến đây nói chuyện với tôi!”, Tào Uy tràn đầy khí phách nói.
“Ông chủ Tào, thật ra chuyện này ông chủ tôi cũng không quyết định được…”, quản lý Trình nói, bộ dạng có nỗi khổ riêng.
“Ông có ý gì?”, Tào Uy nhíu mày.
Quản lý Trình lập tức tiến tới, nhỏ giọng nói vài câu.
Tào Uy nghe thấy, vẻ mặt cũng rất khó coi.
“Thế nào? Cậu chủ nhỏ kia có lai lịch rất ghê gớm à?”, Lâm Chính mỗi tay ôm một cô gái, hỏi.
“Chủ tịch Lâm, có thể… có thể sẽ khá phiền phức”, sắc mặt Tào Uy thay đổi liên tục, cẩn thận nói.
“Tào Uy, hình như ông lại để tôi thất vọng rồi”, Lâm Chính lắc đầu.
Tào Uy run rẩy cả người, vội vàng cúi đầu: “Cậu Lâm, cậu cứ dặn dò, Tào Uy… Tào Uy… nghe theo cậu hết…”.
“Dẫn cậu chủ nhỏ kia qua đây cho tôi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.