Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 741



Chương 741

Bởi vì từ giờ đến 12 giờ cũng không còn mấy thời gian nên ông ta để lại cho Lâm Chính một số điện thoại, nếu như Lâm Chính có việc gì cần ông ta làm thì gọi cho ông ta là được.

Lâm Chính không bận tâm, chỉ tức tốc chạy vào bệnh viện để Tô Tiểu Khuynh có thể xử lý được vết thương.

May mà vết thương nhẹ nên chỉ cần băng bó lại là Tô Tiểu Khuynh đã có thể chạy nhảy được rồi. Lâm Chính gọi điện thoại cho Tô Dư, nghe thấy vậy Tô Dư bèn cuống cuồng chạy tới bệnh viện.

“Tiểu Khuynh, em không sao chứ?”, Tô Dư sợ hết hồn, lập tức ôm chặt lấy Tô Tiểu Khuynh.

“Em không sao, có anh rể nên em rất an toàn luôn”, Tô Tiểu Khuynh mỉm cười.

“Em khiến chị sợ hết hồn đấy, sau này không được chạy linh tinh nữa, rõ chưa?”, Tô Dư đanh mặt.

“Nhưng…”, Tô Tiểu Khuynh định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Lâm Chính, cảm ơn cậu”, Tô Dư nhìn Lâm Chính, mấp máy môi.

“Cô đưa Tiểu Khuynh về đi”, Lâm Chính nói.

“Ừm…”, Tô Dư gật đầu, cô ta cảm ơn Lâm Chính một lần nữa rồi rời khỏi bệnh viện. Lâm Tử Ngữ cũng được đưa về nhà.Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi điện cho Cung Hỉ Vân.

“Chủ tịch Lâm, có việc gì không ạ?”, Cung Hỉ Vân cung kính hỏi.

“Lập tức cử người đi bao vây toàn bộ võ quán của nhà họ Mãn ở Giang Thành cho tôi. Bất cứ người nào cũng không được phép cho ra ngoài”, Lâm Chính nói.

Cung Hỉ Vân nghe thấy bèn nín thở, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó: “Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ lập tức sắp xếp”.

“Giờ tôi lập tức tới nhà họ Mãn”.

Lâm Chính tắt máy, anh tiện thể thăm Tô Nhu rồi rời khỏi bệnh viện, đi tới võ quán của Mãn Thị.

Đồng thời, có một lượng lớn xe tải bắt đầu chạy về hướng võ quán của Mãn Thị.

Những chiếc xe này chạy với tốc độ cực nhanh. Tới trước võ quán, tất cả số xe này đều phanh gấp. Một nhóm đàn ông vạm vỡ bước xuống và vây chặt lấy võ quán.

Cả võ quán lập tức trở nên chấn động.

“Các cậu làm gì vậy? Tạo phản à? To gan, không biết đây là nơi nào sao? Cút ngay cho tôi! Cút!”.

Quán chủ đại diện của võ quán Mãn Thị Giang Thành lập tức dẫn mấy trăm đệ tử bước ra.

Bọn họ tức giận trừng mắt nhìn gần một nghìn người đang bao vây bên ngoài, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Nhưng… chẳng ai quan tâm đ ến quán chủ đại diện này.

“Khốn kiếp!”, ông ta nổi giận đùng đùng, gầm lên: “Tôi đếm đến năm, sau năm giây mà các cậu không rời đi thì đừng trách quyền cước của nhà họ Mãn không có mắt!”.

Tuy đối phương đông hơn võ quán Mãn Thị gấp mấy lần, nhưng dân xã hội và người luyện võ có khoảng cách rất lớn. Dân xã hội dựa vào sức mạnh, chứ thực ra tố chất sức khỏe kém hơn rất nhiều. Nếu thực sự đánh nhau, thì người của võ quán Mãn Thị hoàn toàn không sợ.

Nhưng đúng lúc này, đám người bên ngoài bỗng dạt ra, sau đó một chiếc Bentley màu nâu chậm rãi lái tới trước cửa võ quán.

Một nam một nữ bước xuống xe.

Quán chủ đại diện nhận ra người phụ nữ kia.

Chính là Cung Hỉ Vân.

Còn người đàn ông thì ông ta chưa gặp bao giờ, cảm thấy rất nghi hoặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.