Chương 744
“Anh… anh điên rồi!”.
“Rốt cuộc anh là ai?”.
“Cứu tôi với, tôi không muốn ở lại nữa, tôi muốn đi! Tôi muốn về nhà!”.
Người của võ quán Mãn Thị lập tức hoảng hốt.
Nhưng bây giờ muốn đi… thì đã muộn!
Cung Hỉ Vân lại gọi thêm hơn một nghìn người đến, bao vây những người này lại.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Những tiếng kêu gào xé rách bầu trời đêm.
Lâm Chính mặt không cảm xúc chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn này. Một lát sau, anh xoay người, chui vào chiếc Bentley ở bên cạnh.
“Cậu chủ Lâm!”, Cung Hỉ Vân vội vàng lên xe.
“Nơi nay giao cho cô xử lý, đưa tôi đến sân bay, bây giờ tôi sẽ đi Yên Kinh”.
“Được, cậu chủ Lâm”.
Một chiếc máy bay tư nhân đang đậu ở sân bay Giang Thành.
Cậu chủ nhỏ toàn thân băng bó kín mít cùng với vệ sĩ thân cận là Mặc Hà đang lảo đảo đi về phía chiếc máy bay tư nhân kia.
“Cậu chủ nhỏ, cậu chắc chắn không nhìn nhầm đấy chứ? Đối phương có 15 giọt Lạc Linh Huyết thật sao?”, một cô gái để tóc ngắn, làn da màu bánh mật, mặc một bộ vest kiểu nữ, bình thản hỏi.
“Sao nào? Chị Thiên Mạch, chị nghĩ tôi đang nói dối sao?”, cậu chủ nhỏ nhíu mày nói.
“Cậu có biết 15 giọt là khái niệm gì không?”.
“Thế nên tôi mới yêu cầu gia tộc đừng tiếp tục điều tra chuyện này nữa, chắc chắn đối phương là người có thế lực rất lớn”.
“Nhưng mất Lạc Linh Huyết thì cậu đối đầu với những người kia kiểu gì? Đến lúc đó mở đại hội, chúng ta lại đối mặt với nhà họ Lâm, sợ là chẳng còn gì để giao chiến với bọn họ nữa! Lẽ nào cậu định cứ thế từ bỏ sao?”, cô gái tên Thiên Mạch đanh mặt lại, trầm giọng nói.
“Vậy chị muốn làm thế nào? Giết anh ta để cướp lại Lạc Linh Huyết? Hừ, nếu chị có bản lĩnh thì đi đi, tôi nói cho chị biết, trước mặt người đó, Mặc Hà còn chẳng chống được một chiêu, tôi cũng nhờ vào Cổ Quyền Pháp của nhà chúng ta mới đánh được mấy chiêu với anh ta. Nếu không phải tôi khinh địch… thì tôi cũng sẽ không thua thê thảm như vậy…”, cậu chủ nhỏ ngoảnh mặt đi nói.
Thiên Mạch biết cậu ta nói vậy chẳng khác nào tự dát vàng lên mặt mình. Ngay cả Lạc Linh Huyết cũng bị cướp mất, đây chắc chắn là kết quả của việc thực lực đối phương hơn đứt cậu ta.
“Đây không phải là chuyện nhỏ, cậu về trước đi, tôi đã nhận được lệnh của ông chủ, ở lại để điều tra chuyện này”.
“Chị đừng để liên lụy đến gia tộc!”, cậu chủ nhỏ hừ một tiếng, sau đó lảo đảo bước lên máy bay.
Cùng lúc đó, một chiếc máy bay chở khách đang lướt trên đường băng, chẳng mấy chốc đã vút lên trời cao.
Lâm Chính đã khôi phục dáng vẻ vốn có.
Nhưng vì lại có thêm hai giọt Lạc Linh Huyết, nên dung mạo của anh lại tăng thêm một phần, hai mắt như đuốc, sáng rực hữu thần, làn da vô cùng khỏe mạnh, dường như phát ra ánh sáng, đồng tử đen láy như mực, dáng người thẳng tắp, cùng với khí chất đặc biệt, khiến anh lại trở thành tiêu điểm của cả khoang máy bay. Ngay cả tiếp viên hàng không cũng phải nhìn trộm, trước khi xuống máy bay còn muốn xin Zalo của Lâm Chính, nhưng bị anh từ chối.
Ra khỏi sân bay, một chiếc Ford phổ thông đang đỗ ở đó.