756
Thiếu nữ cũng tò mò nhìn Lâm Chính, vẻ hứng thú trong mắt được thay thế bởi cảm giác nghi hoặc .
“Cậu bạn, cậu là ai?”.
Mãn Thương Hải nhìn Lâm Chính với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hỏi.
“Người tính sổ, ông là quán chủ của võ quán Mãn Thị đúng không?”, Lâm Chính bình thản liếc nhìn ông ta.
“Không sai”, Mãn Thương Hải hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: “Cậu bạn, nếu cậu đến võ quán Mãn Thị chúng tôi khiêu chiến, mọi người so đấu trong hòa bình, thấy đủ thì dừng là được, vì sao cậu lại làm bị thương người khác? Hơn nữa còn định đánh em trai tôi tàn phế? Cậu không thấy hành vi của cậu quá ác độc sao?”.
“Ác độc? Lúc võ quán Mãn Thị các ông phái sát thủ tới giết tôi sao không thấy nói ác độc? Bây giờ tôi đánh tới cửa, ông lại chỉ trích tôi. Mãn Thương Hải, võ quán Mãn Thị của các ông là thế đấy sao?”, Lâm Chính lắc đầu.
Nghe thấy lời này, Mãn Thương Hải rõ ràng đã thay đổi sắc mặt.
“Thương Thạch, có chuyện đó không?”, ông ta nhìn chằm chằm Mãn Thương Thạch, hỏi.
Chuyện này Mãn Thương Thạch chưa nói với Mãn Thương Hải.
“Anh cả, em… em chỉ sai người đi dạy dỗ cậu ta mà thôi…”, Mãn Thương Thạch nói thật nhỏ.
“Vậy là có chuyện này rồi?”, thiếu nữ ở bên cạnh che miệng cười nói.
Câu này quả là không cho người nhà họ Mãn đường lui.
Mãn Thương Hải liếc nhìn thiếu nữ đó, không quan tâm mà nhìn sang Lâm Chính: “Cậu bạn, trong chuyện này có thể có hiểu lầm gì đó, tôi nghĩ chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện, giải quyết chuyện này trong hòa bình”.
Thật ra tính tình của Mãn Thương Hải không hề tốt như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy đệ tử nhà họ Mãn nằm đầy dưới đất, nhìn Mãn Thương Thạch bị người đó xách lên như xách gà con, thật ra trong lòng ông ta cũng không tự tin.
Người trẻ tuổi này rõ ràng không phải dạng hiền lành, nếu không, đã không một mình đánh tới võ quán Mãn Thị thế này.
Nếu thật sự đánh nhau, mình cũng sẽ thua, danh dự của nhà họ Mãn sẽ mất sạch.
Thế nên, nếu không đến mức bất đắc dĩ, Mãn Thương Hải sẽ không muốn ra tay.
“Chậc, Mãn Thương Hải, người khác đã ức hiếp tới đầu ông rồi, ông còn co đầu rụt cổ thế sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải võ quán Mãn Thị các ông sẽ bị người ta chê cười hay sao?”, thiếu nữ đó lại nói.
Giọng điệu vô cùng sắc bén.
Vẻ mặt Mãn Thương Hải vô cùng khó coi, liếc nhìn thiếu nữ, nói: “Cô Lâm, tôi chỉ muốn giải quyết chuyện này yên bình, đưa những đệ tử bị thương đi chữa trị sớm”.
“Cô Lâm?”.
Lâm Chính nhìn lại.
“Cậu bạn, cậu nói đi, chuyện này nên giải quyết thế nào?”, Mãn Thương Hải lớn tiếng hỏi.
“Bảo Mãn Thương Thạch và con trai ông Mãn Phúc Tây qua đây, dập đầu ba cái trước mặt tôi, sau đó tự phế võ công, chuyện này coi như qua”, Lâm Chính nói.
Anh vừa nói vậy, người nhà họ Mãn đều biến sắc.
“Thế sao được?”.
“Người nhà họ Mãn chúng tôi không cần thể diện nữa sao?”.
“Huống hồ, Mãn Phúc Tây là hạt giống của võ quán Mãn Thị chúng tôi sắp tới sẽ tham gia đại hội, nếu tự phế võ công, võ quán Mãn Thị chúng tôi còn có vốn liếng gì?”.