“Yêu cầu này thật là quá đáng!”.
Nhiều ông lão của nhà họ Mãn tức giận không thể kìm chế.
Vẻ mặt của Mãn Thương Hải cũng trở nên mất tự nhiên.
“Cậu bạn, yêu cầu của cậu có phải hơi quá rồi không? Tôi yêu cầu hai bên đàm phán, chứ không phải thỏa hiệp đơn phương”, Mãn Thương Hải nói.
Ông ta không thể nào chấp nhận yêu cầu thế này.
“Nhưng tôi không muốn đàm phán với các người”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cứ phải cá chết lưới rách thì cậu mới vui hay sao? Hay là cậu cảm thấy võ quán Mãn Thị chúng tôi không có đủ vốn liếng đối kháng với cậu?”, Mãn Thương Hải bực tức.
“Phải”.
Lâm Chính thản nhiên đáp.
Bọn họ nghe được lời này thì giận điên lên.
“Ngông cuồng! Quá ngông cuồng!”.
“Quán chủ, hình như người ta tưởng lầm sự khoan dung độ lượng của ông thành sự hèn nhát rồi. Nếu ông cứ tiếp tục nhẫn nhịn, võ quán Mãn Thị sẽ mất hết danh dự!”.
Mấy ông lão phẫn nộ nói.
“Quán chủ, nếu ông không muốn ra tay thì để tôi lên đi!”.
Tiếng quát khẽ vang lên, sau đó một ông lão mặc áo thời Đường, để râu dài xông tới phía trước.
“Bác Ổn! Quay về!”, Mãn Thương Hải biến sắc, lập tức quát lên.
Nhưng không còn kịp nữa.
Ông lão đã tụ khí đan điền, hai tay dang rộng. Đừng thấy ông ta lớn tuổi mà lầm, cánh tay bên dưới ống tay áo đó cuồn cuộn cơ bắp, một quyền hóa trảo, như báo săn tấn công bất ngờ, đánh về phía Lâm Chính một cách hung ác tàn nhẫn.
“Báo Liệt Trảo?”.
Có người kinh ngạc kêu lên.
Chiêu này vô cùng nổi tiếng ở võ quán Mãn Thị. Nghe nói võ quán Mãn Thị từng có đệ tử sử dụng chiêu này đánh một quán quân tán thủ gãy xương, vô cùng hung hãn.
Nhưng trong mắt Lâm Chính, tốc độ của Báo Liệt Trảo này quá chậm.
Anh lạnh lùng tóm lấy Mãn Thương Thạch, vung tay ném về phía ông lão.
Vù!
Cơ thể cao to của Mãn Thương Thạch đập vào người ông lão.
“Hả?”.
Hơi thở ông lão run rẩy, vội vàng thu chiêu tránh đi.
Rầm!
Mãn Thương Thạch đập mình xuống đất, người lảo đảo, bể đầu chảy máu.
Ông lão kinh hoảng trốn đi, nhưng đợi đến khi ông ta quay đầu lại, Lâm Chính đã đứng trước mặt ông ta.
“Không hay!”.
“Bác Ổn cẩn thận!”.