Rầm rầm!
Lại hai người ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Mãn Thương Hải toát mồ hôi lạnh, vội vàng lùi về sau.
“Sao cậu lại biết tuyệt học của Mãn Thị chúng tôi?”, ông ta cắn răng quát lên.
“Chỉ là võ công mèo ba chân, nhìn qua là biết ngay thôi”, Lâm Chính khinh thường nói.
“Cậu nói cái gì?”, Mãn Thương Hải phẫn nộ, lại xông tới.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên vung tay lên, như phát điên đánh vào mặt Mãn Thương Hải.
Quyền này giống như đã dốc hết sức mạnh của Lâm Chính, vô cùng dày nặng hung hãn, giống như có thể xuyên thủng tấm thép.
“Quán chủ, coi chừng!”.
Người của võ quán Mãn Thị hét lên.
Đối diện với một quyền hung mãnh như vậy, Mãn Thương Hải lại không định lùi ra sau nửa bước, ngược lại khóe miệng nhếch lên, trong mắt lộ ra vẻ đạt được mục đích.
“Hả?”.
Lâm Chính nhìn thấy tia sáng khác thường trong mắt của Mãn Thương Hải, cảm giác có chút không ổn.
Nhưng quyền thế đã lên, công thế đã ra, có thu lại cũng không kịp nữa.
Đúng lúc này, Mãn Thương Hải đưa tay lên, một tay hóa thành chưởng, đánh về phía nắm đấm của Lâm Chính.
Ông ta không né tránh mà định đối kháng trực diện?
Mãn Thương Hải tức quá trở nên ngu muội rồi sao?
Hai bố con Mục Anh và thiếu nữ kia đều thảng thốt nhìn Mãn Thương Hải.
Nhưng trong chớp mắt, ông lão đột nhiên ý thức được điều gì, khẽ hô lên: “Đó là nội kình!”.
Nội kình?
Thiếu nữ ngạc nhiên.
Ầm!
Quyền chưởng chạm nhau!
Mãn Thương Hải không hề bị một quyền vô cùng ác liệt của Lâm Chính đánh bay, ngược lại nắm đấm của Lâm Chính đột nhiên biến dạng, sau đó…
Rắc!
Âm thanh to rõ vang lên.
Cánh tay của Lâm Chính buông thõng xuống.
Xương cánh tay của anh… lại bị Mãn Thương Hải đánh gãy!