Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 762



Chương 762

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc!

Mãn Thương Hải có thực lực như vậy sao, một chưởng đánh gãy tay Lâm Chính.

Lâm Chính cũng là một kẻ mạnh mà! Quyền cước của mọi người đều chỉ có thể gây chút xây xát cho anh, nhưng bây giờ xương anh gãy rồi!

Mọi người nhíu mày, không tin nổi cảnh tượng trước mặt, một lúc sau tiếng hò hét vang lên.

“Được lắm!”

“Sư phụ lợi hại quá!”

Mọi người đều vô cùng kích động.

Lâm Chính liên tục lùi về sau.

Mãn Thương Hải không có thừa thắng xông lên, mà lui về sau thở một hơi.

Mặc dù một chưởng này giúp ông ta chiếm được ưu thế nhưng ông ta tốn không ít sức lực, sắc mặt trắng bệnh.

So với trạng thái của Lâm Chính ông ta cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

“Đây là nội kình sao?”, cô gái bên cạnh hỏi.

“Nội kình?”, Anh Mục hơi kinh ngạc, nhìn Mãn Thương Hải bằng ánh mắt khiếp sợ: “Công phu của Mãn sư phụ đạt đến trình độ này rồi sao? Luyện ra cả nội kình?”

“Chỉ là kỹ thuật tầm thường thôi, không có gì cả”, Mãn Thương Hải khẽ mỉm cười.

Mọi người xung quanh đều nhìn ông ta với ánh mắt sùng bái.

Công phu ngoại gia luyện đến mức độ này, có cả nội kình chảy ở bên trong, nhưng nội kình không phải thứ người thường có thể luyện ra được, nó là sự kết hợp giữa khí và lực, phải đối lực, khống chế khí đến mức độ đỉnh cao mới có thể tu luyện ra, nhiều người cả đời cũng chưa chắc đạt được đến trình độ này.

Không ngờ trình độ của Mãn Thương Hải lại cao đến vậy.

Chẳng trách một chưởng của ông ta có thể đánh gãy tay Lâm Chính.

“Võ quán Mãn Thị quả nhiên cũng mạnh”, ông lão khẽ gật đầu.

“Mày thua rồi thằng nhãi! Cũng chẳng trách được tao, ai bảo mày khiêu chiến quyền uy của võ quán Mãn Thị chứ? Tao cho mày cơ hội rồi, nhưng mày không chịu, vậy nên tí nữa để xem tao xử lý mày thế nào, mày đứng có oán trách nhé!”, Mãn Thương Hải nhìn chằm chằm Lâm Chính nói.

“Ồ? Vậy ông muốn xử lý tôi thế nào?”, Lâm Chính nói.

“Nhất định phải phế tay chân mày, dù sao mày làm nhiều người của võ quán Mãn Thị bị thương thế, sau này tao sẽ nhốt mày trong võ quán ba năm để thể hiện sự uy nghiêm của võ quán chúng tao, ba năm sau tao sẽ thả mày đi”, Mãn Thương Hải lạnh lùng nói.

“Nhưng không có tay chân, ông thả tôi ra ngoài tôi vẫn chết thôi”.

“Đó là chuyện của mày”, Mãn Thương Hải nói:”Ai bảo mày ngông cuồng kiêu ngạo, chạy đến đây gây chuyện?”

“Người ngông cuồng kiêu ngạo là các người mà!”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Đã là lúc nào rồi mà còn cãi?”, Mãn Thương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, lại đi lên.

Ông ta đang muốn xử lý Lâm Chính

Lâm Chính không hề hoảng loạn, chỉ lấy ra mấy cây châm bạc, sau đó đâm từng cây một vào người.

“Hả?”

Hô hấp của ông lão hơi dồn dập.

“Châm bạc?”, cô gái cũng lộ vẻ kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.