Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 778



Chương 778

Lâm Chính biết nhà họ Lâm rất mạnh. Anh bị nhà họ Lâm đuổi đi và cũng từng sống rất lâu ở nhà họ Lâm nên đương nhiên là hiểu rõ.

Nhưng dù sao anh cũng sống ở nhánh phụ mấy năm, rồi lại ở Giang Thành ba năm nên đối với tình hình hiện tại của nhà họ Lâm anh không nắm gì.

Để nhà họ Mãn giám sát nhà họ Lâm là một tình huống khá miễn cưỡng, nhưng thôi cũng kệ. Bởi vì trong mắt anh, nhà họ Mãn chỉ là một quân cờ.

Con đường tương lai nhà họ Mãn lựa chọn thế nào đều do một mình Mãn Thương Hải quyết định.

Sau khi ra khỏi sân bay Giang Thành, Cung Hỉ Vân đích thân tới đón anh. Lâm Chính tới bệnh viện thăm Tô Nhu rồi lại cùng Tần Bách Tùng tới thăm Tần Ngưng.

Tần Ngưng vẫn trong trạng thái người thực vật. Muốn chữa khỏi hoàn toàn cho cô ấy thì cần phải có dược liệu đặc biệt.

Cũng may mà Huyền Y Phái đã bước đầu ổn định, người cũng đã đủ nên Tần Bách Tùng cũng đã bắt đầu cho người đi tìm thuốc cho cháu gái. Về điểm này, Lâm Chính không phản đối.

Vì dù sao thì Tần Ngưng cũng vì anh mới xảy ra chuyện.

Chỉ có điều anh về Giang Thành chưa được bao lâu thì Long Thủ đã tới tìm.

“Cậu Lâm, cậu có thể chữa trị giúp tôi được chưa?”, Long Thủ cầu khẩn. Giờ ông ta chỉ muốn nhanh hồi phục.

“Tôi đã nói thì nhất định sẽ làm”, Lâm Chính hào sảng đap lại, rồi tiến hành điều trị cho Long Thủ ở trong Huyền Y Phái.

Tại học viện.

Một căn phòng được dựng tạm, Lâm Chính lấy châm ra, khử trùng, vận khí và bắt đầu châm cứu. Động tác của anh hết sức thuần thục, từng cây kim với tinh khí được hình thành. Long Thủ im lặng quan sát. Ngoài ông ta ra còn có cả Hùng Trưởng Bạch.

Cả hai cùng nhìn chăm chú, chẳng ai để ý rằng cánh tay của Long Thủ đã dần hồi phục, tất cả đều chỉ cảm thấy phục sát đất trước tài dùng châm tinh diệu của Lâm Chính.

“Cậu Lâm, châm pháp của cậu…có lẽ còn thuần thục hơn gấp nhiều lần của tôi – một người đã luyện châm mười mấy năm. Rốt cuộc thì…cậu đã luyện như thế nào vậy?”, thấy Lâm Chính dừng lại, Hùng Trưởng Bạch bèn thở dài, tỏ vẻ ngưỡng mộ.

“Ông có muốn học không?”

Lâm Chính nhìn ông ta và hỏi. Hùng Trưởng Bạch khựng người, dường như hiểu được ra điều gì đó bèn vội vàng cúi đầu: “Nếu như cậu Lâm không chê thì Trưởng Bạch rất sẵn lòng”.

“Được, vậy sau này tôi tìm thời gian dạy ông”, Lâm Chính gật đầu, tiếp tục châm kim.

“Cảm ơn thầy”, Hùng Trưởng Bạch kích động không ngớt.

Mặc dù ông ta tuổi đã cao nhưng về y thuật thì luôn hi vọng có thể tiến bộ hơn bất kỳ người nào. Long Thủ cũng run rẩy, đôi mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ. Nhưng dù sao thì ông ta vẫn là Long Thủ. Lòng tự tôn của ông ta cao hơn chút. Dù y thuật của thần y Lâm lợi hại nhưng anh còn trẻ quá.

Bắt bản thân bái một người như vậy làm thầy thì ông ta không làm được. Ông ta không vượt qua được quan niệm đó. Long Thủ chỉ thầm thở dài.

Cũng không biết mất bao lâu mà phải một lúc Lâm Chính mới rút châm ra.

“Ông thử đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Long Thủ giơ tay lên, mười ngón tay xòe ra rồi lại nắm lại. Mộc lúc sau ông ta cầm một cây kim lên và phóng ra xa.

Vụt! Cây kim lập tức cắm phập vào tường, đầy uy lực và chuẩn xác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.