Chương 788
“Ok! Cậu thắt dây an toàn vào nhé”, người tài xế vừa nói vừa định rời đi.
Nào ngờ Lương Hồng Anh đã chặn ngay đầu mũi xe, dang hai tay ra và tức giận gầm lên: “Không được đi”.
“Chuyện này…”, người tài xế không biết phải làm sao.
Lâm Chính chau mày nhưng sau đó bật cười.
“Thích đấu thời gian à? Không sao, bác tài, cô ta đã thích thế thì để cô ta chặn, chúng ta đợi”, nói xong Lâm Chính đưa cho người tài xế một xấp tiền.
Người tài xế mừng rơn, vội vàng cười nói: “Ok ok, xe để anh lái cũng được luôn”.
Lâm Chính mỉm cười, vắt chân lên nhìn trông vô cừng chất chơi.
“Người họ Lâm kia…anh…là đồ vô liêm sỉ”, Lương Hồng Anh run rẩy.
Thế nhưng cô ta chẳng làm gì được. Nếu cứ tiếp tục như này thì tình hình của ông sẽ càng ngày càng nghiêm trọng mất.
Phải làm sao đây? Lương Hồng Anh không biết phải làm thế nào.
“Người anh em? Chuyện gì vậy? Vợ cậu à? Nếu mà mâu thuẫn thì nói rõ là xong mà”, người tài xế thấy cô gái xinh đẹp tức giận như vậy bèn lên tiếng khuyên Lâm Chính.
“Cô ấy làm chuyện có lỗi với tôi mà không chịu xin lỗi”, Lâm Chính nhún vai.
“Làm chuyện có lỗi với cậu sao? Lẽ nào..”, người tài xế như ghĩ ra điều gì đó bèn tỏ vẻ tức giận: “Người anh em, vậy thì đúng là lỗi của cô ấy rồi. Đàn ông mà, chuyện gì cũng có thể nhịn nhưng mà bị cắm sừng thì không thể chấp nhận được! Người anh em, tôi đứng về phía cậu, cô ấy mà không xin lỗi thì chúng ta chơi tới cùng luôn”.
Nói xong người tà xế cũng tỏ ra tức giận theo. Lâm Chính bật cười.
Lương Hồng Anh tức tới mức phát điên. Lúc này trông cô ta chẳng khác gì loại phụ nữ đầu tầm thường.
Đúng lúc này, điện thoại của cô ta đổ chuông. Cô liếc nhìn, cơ thể run bần bật.
Không còn thời gian nữa rồi. Nếu mà cứ kéo dài thì ông nội sẽ không cầm cự được mất.
Lương Hồng Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng quyết định cúi đầu, bước tới, cung kính trước Lâm Chính: “Thần y Lâm, xin…xin lỗi, đều là lỗi của tôi, hi vọng…anh có thể tha thứ cho tôi…”
Lâm Chính đang chợp mắt mở mắt ra, liếc nhìn Lương Hồng Anh đang khom lưng ở bên ngoài xe, nói: “Chỉ như vậy?”.
Anh còn muốn thế nào?
Lương Hồng Anh gần như muốn hét lên.
Nhưng cô ta vẫn nhịn xuống, siết chặt nắm đấm, nhỏ giọng nói tiếp: “Thần y Lâm, chỉ cần anh đồng ý chữa trị cho ông nội tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được, nếu không thì… tôi sẽ quỳ trước mặt anh… được không?”.
Nói xong, Lương Hồng Anh định quỳ xuống.
“Cô chủ!”.
Tài xế vô cùng kinh hãi.
Xem ra Lương Hồng Anh đã không tiếc bất cứ giá nào nữa.
Người phụ nữ có lòng tự tôn cực mạnh như cô ta lại quỳ trước mặt người khác?
Đúng là chuyện lạ!
Nhưng nghĩ lại cũng phải, so với tính mạng của ông nội mình, tôn nghiêm tính là gì?
Cuối cùng, Lâm Chính cũng không đến nỗi so đo với phụ nữ.
“Quỳ thì thôi khỏi”.
Lâm Chính mở cửa xe, ngăn cô ta lại.