Chương 797
Giọng điệu của người này vô cùng kiêu ngạo, dù là ai nghe xong cũng cảm thấy khó chịu.
Lâm Chính cũng vậy.
Anh nhìn chằm chằm người này, bình thản nói: “Vậy anh cũng chỉ cần nói cho tôi biết anh là ai?”.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, cầm điện thoại trong tay lên, điện thoại vẫn trong trạng thái kết nối, nhỏ giọng nói: “Anh ta không phối hợp”.
“Nếu đã không phối hợp, thì cưỡng chế đưa đi”, bên kia điện thoại vang lên một giọng nói đàn ông hơi yếu ớt nhưng lạnh lùng.
Giọng nói kia vừa dứt, người đàn ông giơ tay lên nhanh như chớp, nhón một chiếc châm bạc đâm mạnh vào lồ ng ngực Lâm Chính.
Đây là huyệt tĩnh.
Châm pháp của anh ta thuần thục, lực đạo vừa phải, nhanh như tia chớp. Nếu là người bình thường thì châm này sẽ khiến họ bất động như bị điểm huyệt.
Nhưng Lâm Chính thì khác.
Anh đã không phải người bình thường, tuy huyệt vị bị phong bế, thì anh vẫn có thể phá ra dễ dàng.
Nhưng anh không phản kháng.
Anh muốn xem rốt cuộc là ai muốn gây sự với anh.
Lâm Chính nhanh chóng được khiêng lên một chiếc xe van.
Trên xe có hai nam một nữ.
Người đàn ông trước đó đang lái xe, hai người còn lại thì đánh giá Lâm Chính.
“Vô dụng như vậy, liệu có phải là thần y Lâm trong truyền thuyết không nhỉ? Trương Tưởng, anh không nhầm đấy chứ?”, người phụ nữ đeo kính râm bình thản hỏi.
“Tôi hỏi anh ta có phải là Lâm Chính không, anh ta không nói gì, tôi liền đưa đi. Anh ta vào viện cùng Tô Nhu, chắc là Lâm Chính đấy”, người đàn ông lái xe đáp.
“Nhưng theo tôi được biết, người chồng tên Lâm Chính của Tô Nhu là một thằng vô dụng, ở rể nhà họ Tô, chuyên ăn bám, vậy mà anh lại liên hệ anh ta với thần y Lâm… Không phải chứ?”, người phụ nữ đeo kính râm lại hỏi.
“Tôi không rõ nữa, Lạc Bắc Minh nói anh ta chính là thần y Lâm, cô có vấn đề gì thì hỏi thẳng Lạc Bắc Minh đi”, người đàn ông đáp.
Người phụ nữ đeo kính râm không nói gì nữa.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính vẫn luôn im lặng bất ngờ lên tiếng: “Sao nào? Là Lạc Bắc Minh phái các anh đến sao?”.
“Hả?”.
Mấy người kia đều sửng sốt, đồng loạt quay sang nhìn Lâm Chính.
Người đàn ông ngồi bên cạnh Lâm Chính lập tức lấy châm bạc ra, đâm vào người anh.
“Anh không phong bế huyệt đạo của anh ta sao?”, người phụ nữ trầm giọng hỏi.
“Tôi làm rồi…”
“Chưa phong bế được sao?”.
“Việc này… tôi cũng không rõ nữa”, người đàn ông lắc đầu.
“Không sao, tôi đã giữ được anh ta rồi”, người đàn ông bên cạnh nói.
“Đáng tiếc là không ích gì”, Lâm Chính rút từng chiếc châm bạc ra.
Chứng kiến cảnh này, bọn họ đều ngây ra, người đàn ông đang lái xe bỗng phanh gấp, chiếc xe dừng lại.