Chương 798
Người phụ nữ và người đàn ông còn lại vội vàng rút châm bạc ra, định đâm vào huyệt đạo của Lâm Chính.
Nhưng tay của bọn họ còn chưa đến nơi, Lâm Chính đã giơ hai tay ra, chộp lấy cổ tay bọn họ.
Bọn họ lập tức giơ tay còn lại lên.
Nhưng Lâm Chính đột nhiên phát lực, hai tay vô cùng linh hoạt, cuốn lấy bàn tay đang nhón châm bạc của bọn họ, hất sang tay kia nhanh như chớp.
Khi bọn họ giơ tay lên nữa, thì châm bạc đang nhón trong tay này đã đâm vào cánh tay kia.
Cánh tay của bọn họ lập tức bất động.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngồi đằng trước như nín thở.
Trong chớp mắt đã khống chế được hai người.
Thực lực của thần y Lâm này vượt xa tưởng tượng của bọn họ…
“Bọn họ không sao đâu, lái xe đi”.
Lâm Chính bình thản nói.
Ánh mắt của tên đội mũ lưỡi trai đanh lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm một lúc, cũng hiểu ý của anh, mặt không đổi sắc, tiếp tục lái xe về phía trước.
“Xem ra là đúng người rồi”, người phụ nữ đeo kính râm lạnh lùng nói.
“Nhưng Lâm Chính, anh cũng đừng đắc ý quá, anh sẽ nhanh chóng biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn”, người đàn ông còn lại trầm giọng quát.
Ba người họ hiển nhiên không phục.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng.
Xe nhanh chóng đến trước nhà họ Lạc.
Lâm Chính xuống xe.
Mấy người còn lại cũng rút châm bạc trên người ra, đi vào bên trong.
Điều khiến Lâm Chính vô cùng kinh ngạc là lúc này nhà họ Lạc rất yên tĩnh, trước kia lúc nào cũng thấy không ít người giúp việc của nhà họ Lạc đi ra đi vào, nhưng hiện giờ chẳng thấy bóng dáng một ai.
Khi theo ba người kia đi vào sảnh chính của nhà họ Lạc, anh mới phát hiện nơi này đang có không ít người.
Có người nhà họ Lạc do Lạc Bắc Minh dẫn đầu, còn có không ít nam nữ mặc quần áo khác nhau.
Có người mặc đồ Tây, trông rất trang trọng, nhưng cũng có người mặc Đường trang Hán phục, phong cách cổ trang.
Người khiến Lâm Chính chú ý nhất là một người phụ nữ trung niên.
Bà ta mặc đồ thời Dân Quốc, đang ngồi trên chiếc ghế chính giữa, ung dung uống trà, trông rất nhàn nhã.
Trước mặt bà ta là một người đang quỳ.
Đó là người Lâm Chính vô cùng quen thuộc.
Chính là Lạc Thiên đã bị đưa đi trước đó.
Lúc này đôi mắt cô ấy đỏ ửng, đang quỳ dưới đất khẽ lau nước mắt.
Nhìn thấy có người bước vào, rất nhiều người quay sang nhìn, nhất là Lạc Thiên.
Khi nhìn thấy Lâm Chính xuất hiện, sắc mặt Lạc Thiên tái nhợt, gần như là tê liệt ngã ngồi xuống đất, yếu ớt kêu lên: “Lâm Chính, mau đi đi… Anh mau đi đi…”
Cô ấy kêu lên đầy tuyệt vọng, vô cùng chói tai, vô cùng cuồng loạn.