Chương 825
Còn Hoắc Kiến Quốc, lúc nào cũng bao che cho con trai. Thật ra, Hoắc Kiến Quốc không trừng trị Hoắc Ngạo đã đành, dù sao cũng là bố con, nhưng đến lúc này rồi mà Hoắc Kiến Quốc cũng không lo kiềm chế Hoắc Ngạo lại một chút, chuyện này khiến Lâm Chính không vui.
Anh không đến đây để bị sỉ nhục, dựa vào đâu anh phải nén nhịn?
Hoắc Kiến Quốc suýt chút nữa bị làm tức chết.
Đại sư Phong Liệt cũng đã nhìn ra, ông ta cười nói: “Người anh em, người nhà họ Hoắc vốn đã không tốt lành gì, cậu chắc chắn đã chịu nhiều ấm ức! Nếu cậu muốn lên núi, không chê thì đi cùng chúng tôi đi. Tốt nhất đừng đi cùng với bọn họ, tránh phải chịu thiệt!”.
“Phong Liệt! Ông có ý gì? Ông còn định cướp người của tôi sao?”, Hoắc Kiến Quốc tức đến mức run rẩy cả người, hai mắt như dã thú trừng Phong Liệt.
Bây giờ ông ta đã không còn mặt mũi gì nữa, Phong Liệt còn ở bên cạnh nói bóng nói gió, sao ông ta có thể chịu được?
“Tôi thấy người ta cũng không phải đệ tử của Thượng Võ Quán các ông, sao lại là người của ông rồi? Hơn nữa, ông có lỗi với người ta, còn không cho tôi mời người ta qua đây?”, đại sư Phong Liệt nhún vai.
“Khốn nạn!”.
Hoắc Kiến Quốc phẫn nộ, đột nhiên xoay người, xắn tay áo lên.
“Ha, ông tưởng tôi sợ ông à!”.
Đại sư Phong Liệt cũng không khách sáo, cười nhạt một tiếng, cũng tiến lên.
Người qua đường ở xung quanh sáng mắt lên, đồng loạt vỗ tay khen hay.
Bọn họ đợi cả nửa ngày, cuối cùng cũng đợi được Hoắc Kiến Quốc và đại sư Phong Liệt đấu nhau.
Hai người này mới là cao thủ chân chính.
Trận chiến giữa bọn họ chắc chắn được rất nhiều người mong chờ.
Chỉ là…
Khi hai người sắp sửa ra tay…
“Đứng lại! Đứng lại cho tôi!”.
Tiếng gào thét vang lên.
Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện, tiếng nói đó vang lên từ vách núi bên đường!
Ở đó là sườn núi!
Ai lại ở đó?
“Đứng lại! Mau dừng lại cho tôi! Bên đó không xuống được đâu! Mau dừng lại!”.
“Cô muốn chết thật sao? Chỗ cao như vậy ngã xuống chắc chắn sẽ gãy mấy chiếc xương đấy! Mau dừng lại!”.
“Cô không chạy thoát được đâu, mau dừng lại, quay về với chúng tôi!”.
Giọng nói đó lại vang lên.
Người trên đường nghe tiếng đều lùi lại, nhìn về phía vách núi.
“Trên đó có người!”.
Lúc này, tiếng hô hoán vang lên.
Trên vách núi cheo leo cao bốn năm mét phía bên phải đường đi xuất hiện vài bóng người.
Sau đó, một trong những người đó không nghĩ ngợi gì mà nhảy thẳng xuống.
“Oa!”.