Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 829



Chương 829

Trong trấn dưới núi có bệnh viện, Lâm Chính lập tức bế Lạc Thiên vào phòng cấp cứu xử lý.

“Thưa anh, anh không thể tùy tiện vào trong”, bác sĩ và y tá vội vàng ngăn Lâm Chính lại.

“Tránh ra, tôi là thần y Lâm, Hội trưởng Hiệp hội Y tế Giang Thành!”, Lâm Chính đưa giấy chứng nhận ra.

Các bác sĩ đều sửng sốt.

“Thần… Thần y Lâm? Hóa ra là anh?”.

“Trời ạ, thần y Lâm đ ến đây rồi!”.

Tin tức lập tức truyền khắp bệnh viện.

Thậm chí đã kinh động đến cả viện trưởng.

Nhưng Lâm Chính lại không quan tâm, đi thẳng vào phòng cấp cứu, xử lý vết thương cho Lạc Thiên.

Những đệ tử của Phong Liệt đi cùng Lâm Chính đều lộ ra vẻ mặt không tin nổi.

“Anh ta là thần y Lâm?”.

“Chắc giả đấy!”.

“Mau, mau thông báo cho sư phụ!”.

Mấy người run rẩy nói, một người run lẩy bẩy lấy điện thoại ra khỏi túi.

Khi Phong Liệt đang thấp thỏm lên núi nghe được tin tức này thì thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta biết ông ta cược đúng rồi…

Người thanh niên đó… quả nhiên không phải hạng tầm thường…

“Phong Liệt, ông thật là ngu xuẩn, xem ra Thượng Võ Quán chúng tôi không đợi được ông đến khiêu chiến rồi!”, Hoắc Kiến Quốc đi bên cạnh lạnh nhạt nói.

Trong mắt ông ta còn lộ ra vẻ đắc ý.

Hiển nhiên, ông ta vô cùng xem thường hành động này của Phong Liệt.

Đây đúng là chuyện ngu xuẩn có kẻ ngốc mới làm.

“Hoắc Kiến Quốc, người thật sự ngu xuẩn là ông, ông thả một vị Phật lớn đi rồi! Ha ha ha…”, đại sư Phong Liệt cười ha hả.

Hoắc Kiến Quốc nhíu mày, rõ ràng không hiểu ông ta có ý gì, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ âm thầm hừ một tiếng: “Ngu xuẩn cùng cực!”.

Việc chữa trị cho Lạc Thiên không tốn quá nhiều thời gian của Lâm Chính.

Mặc dù nhìn cô ấy vẻ mất sức, đầu bù tóc rối, khắp người toàn là vết thương nhưng tất cả đều khá nhẹ. Duy chỉ có phần chân bị gãy và một bàn tay bị máu thịt be bét là nghiêm trọng một chút.

Lâm Chính đương nhiên nhận ra là chuyện gì. Anh chuyên tâm chữa trị cho Lạc Thiên, mỗi một cây kim châm lên người hay một loại thuốc bôi lên anh đều tập trung cao độ.

Một lúc sau, Lâm Chính mồ hôi nhễ nhại. Cùng với từng kim châm xuống, Lạc Thiên từ từ tỉnh lại. Cô ấy nhìn người đàn ông đang chữa trị cho mình ở bên cạnh, nước mắt rưng rưng. Lạc Thiên tưởng mình đang nằm mơ nhưng khi nhìn kỹ thì tất cả đều là thực tại.

“Tôi tưởng…mình sẽ không còn gặp lại anh nữa..”, cô gái nói giọng khàn khàn và thều thào.

“Ai làm vậy?”, Lâm Chính vừa châm kim vừa hỏi, Lạc Thiên bặm môi, không nói gì.

“Là ai làm?”, Lâm Chính hỏi một lần nữa.

“Lâm Chính, anh đừng hỏi nữa. Người đó…chúng ta không động vào được…”, Lạc Thiên thấp giọng.

“Cô chỉ cần nói cho tôi biết ai làm là được?”, Lâm Chính lặp lại.

Lạc Thiên nhắm mắt lại. Cô gái lựa chọn im lặng. Cô ấy biết tính cách của Lâm Chính.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.