Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 83



Chương 83

“Tô Nhu, có phải đầu óc chồng cô có vấn đề không?”

“Thằng ngốc như thế mà cô còn giữ nó lại làm gì?”

“Không chọn cậu Mã của bọn tôi mà lại chọn cái thằng rác rưởi này? Tô Nhu, tôi thấy đầu óc cô cũng có vấn đề lắm đấy”.

“Ha ha ha ha…”

Tiếng cười mỉa mai và tiếng trào phúng vang lên không dứt như pháo nổ, ánh mắt của ai nấy đều đong đầy ý cười và sự khinh miệt.

Gương mặt Tô Nhu hết sức lạnh lùng, cơ thể cô hơi run rẩy.

Cô cảm thấy mình giống như một gã hề, nhưng lại không tài nào phản bác nổi.

Còn Lâm Chính, gương mặt anh vẫn bình tĩnh như thường.

Thậm chí anh còn ngồi xuống ghế, uống một hớp rượu vang như xung quanh không có ai hết vậy, rồi sau đó anh đút tay vào túi lục lọi một hồi, lấy ra vài tờ giấy gấp chung với nhau, trải lên trên mặt bàn.

Tiếng cười của mọi người xung quanh bắt đầu nhỏ dần.

“Đây là gì thế?”

Có người không khỏi cất tiếng hỏi.

“Hủy bỏ hợp đồng”, Lâm Chính lại uống thêm một ngụm rượu: “Các người chỉ cần ký tên vào bản hợp đồng này mà thôi, công trình dự án khu Thanh Sơn không còn liên quan gì đến các người nữa”.

Nghe thấy thế, rất nhiều người lại phá ra cười lớn.

Bọn họ đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt như mình một thằng ngốc.

“Làm trò cả buổi trời, cái thằng này đúng là đồ ngu thật”, một người đàn ông mặc vest lắc đầu, hắn ta cười cười rồi nói.

“Cậu Mã, đừng phí thời gian với hạng người như vậy nữa, đuổi cổ nó đi đi!”, người một đàn ông trung niên mập mạp khác lên tiếng.

Lần này đến Tô Nhu cũng thắc mắc.

Cô nhìn Lâm Chính, ánh mắt đong đầy vẻ ngờ vực.

“Bà nội ơi, không phải anh ta bị đả kích dữ dội quá nên điên luôn rồi đấy chứ?”, Tô Mỹ Tâm sấn lại gần, cô ta dè dặt nói chuyện với bà cụ Tô.

“Có điên cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta cả, hết ngày hôm nay, Tiểu Nhu sẽ là người của nhà họ Mã, không liên quan gì đến Lâm Chính nữa, hôm nay Lâm Chính phải cút ra khỏi nhà họ Tô!”, bà cụ Tô hừ hừ.

“Ha ha, bà nói phải lắm”.

“Kể từ ngày hôm nay, Mã Phong chính là em rể của cháu”.

“Không ngờ một trong bốn câu chủ hàng đầu ở Giang thành lại là em rể của cháu, wow…nghĩ thôi đã cảm thấy phấn khởi rồi”.

“Nhà họ Tô chúng ta sắp được sống sung sướng rồi, ha ha…”

Họ hàng của nhà họ Tô vừa kích động lại vừa trông ngóng.

Bọn họ cho rằng bọn họ đã bám lên được cái cây lớn như nhà họ Mã.

Một tương lai phất lên như diều gặp gió đang vẫy tay với bọn họ rồi.

Cậu Mã cũng nghe thấy tiếng xầm xì của nhà họ Tô.

Khóe miệng anh ta nhếch lên, ánh mắt toát ra vẻ khinh thường, cười thầm trong bụng:

“Đám ngu ngốc này, tôi đây chỉ muốn đùa bỡn Tô Nhu mà thôi, không ngờ lại nghĩ rằng tôi sẽ cưới Tô Nhu? Ha ha, một người phụ nữ từng ly hôn làm sao có thể trở thành vợ của tôi được? Môn không đăng hộ không đối!”

Đương nhiên anh ta sẽ không nói suy nghĩ của mình ra, dù gì người phụ nữ ấy còn chưa lọt vào tay kia mà.

Anh ta híp mắt nhìn Lâm Chính rồi nói: “Khó khăn lắm cậu mới chuẩn bị được một bản hợp đồng, Lâm Chính, không phải cậu đến đây là để hủy bỏ hợp đồng với mọi người đấy chứ?”

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

“Ha ha ha…”

Tiếng cười càng to hơn.

Làm sao Lâm Chính có hợp đồng như thế này được? Không có gì nghi ngờ nữa, chắc chắn bản hợp đồng này là giả.

Mọi người đều nghĩ như thế.

“Rồi rồi rồi, tôi ký tên tôi ký tên đây!”

Một người đàn ông đầu hói cười ha hả rồi đi đến, ông ta hết sức phối hợp với Lâm Chính, cầm cây bút ở bên cạnh lên, ký tên của mình rồi nói mỉa: “Tổng giám đốc Lâm hài lòng rồi chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.