Chương 841
Lâm Chính giơ tay túm lấy tóc hắn, rồi lôi hắn ra, sau đó đạp một phát thật mạnh vào lồ ng ngực hắn.
Rắc!
Tiếng xương gãy lại vang lên.
Người kia bay đi hơn ba mét, sau đó va vào bức tường, khiến bức tường rạn nứt, rồi mới rơi xuống, ngất lịm đi, trong miệng toàn là máu, lồ ng ngực lõm xuống, không biết sống chết ra sao.
“Hả?”.
Đám người sợ hãi vội lùi lại, sắc mặt tái nhợt.
“Còn anh, vừa rồi anh chửi tôi là thằng chó chết phải không?”, Lâm Chính lại chỉ vào một người khác.
“Đâu có! Không phải tôi!”, người kia kêu lên.
Nhưng anh ta cũng không thoát khỏi sự trả thù của Lâm Chính, bị đánh bay đi, rách da chảy máu, hôn mê bất tỉnh.
Đám khách khứa trở nên nhốn nháo, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
“Văn Hải, con làm cái gì vậy? Còn không mau bắt người này lại?”.
Văn Mạt Tâm lạnh lùng nói.
Dường như lúc này Văn Hải mới thoát khỏi sự kinh hãi, lập tức kêu lên: “Người đâu, bắt anh ta lại cho tôi!”.
“Rõ!”.
Rất nhiều đệ tử của Sùng Tông Giáo từ bốn phương tám hướng xông tới.
Những người này đều từng luyện võ, ai nấy cơ bắp cường tráng, long tinh hổ mãnh, khí thế đáng sợ.
Các trưởng lão cũng lần lượt đứng dậy, duy trì trật tự.
“Mọi người đừng lo lắng, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho mọi người”.
“Xảy ra chút vấn đề, nhưng mọi người đừng hoảng loạn, có giáo chủ ở đây, chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi”.
“Mọi người hãy bình tĩnh”.
Các trưởng lão kêu lên, các đệ tử từ khắp nơi cùng nhảy bổ về phía Lâm Chính.
Đám người Phong Liệt và người của Thượng Võ Quán cũng trố mắt ra nhìn.
Bọn họ đều bị sự hung tàn của Lâm Chính làm cho kinh sợ.
Nhưng bây giờ Sùng Tông Giáo bắt đầu nghiêm túc, để xem anh lấy gì chống lại bọn họ?
“Tôi không tin tên này có thể đối phó được với các cao thủ của Sùng Tông Giáo”, lúc này Hoắc Ngạo mới thoát khỏi sự kinh hãi do Lâm Chính mang lại khi nãy, nghiến răng nói.
Thực lực của Lâm Chính quả thực khiến anh ta kinh ngạc, nhưng theo anh ta thấy, một người dù mạnh đến đâu cũng không thể đối đầu với cả một tông được.
Chỉ có điều… nơi này không mấy ai hiểu rõ về Lâm Chính.
Thậm chí là Liễu Như Thi đang đứng ở cửa.
Cô ấy ngây ra nhìn Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính khua chân múa tay đánh tới, quyền cước nhanh như chớp, các chiêu thức không có gì hoa mỹ, nhưng nắm đấm chắc nịch, nện vào người bọn họ.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Những âm thanh nặng nề vang lên.
Chẳng mấy chốc, tất cả những người của Sùng Tông Giáo xông tới đều nằm bẹp dưới đất, đầu óc choáng váng, mặt mũi sưng vù.