Chương 846
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Thần y Lâm đây là muốn ra tay sao?
Vô số cặp mắt nhìn anh chằm chằm.
Ngay cả Ứng Phá Lãng cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Ngay sau đó…
Bốp!
Lâm Chính bất ngờ giơ chân đạp bay các đệ tử của Sùng Tông Giáo đang chặn trước mặt, sau đó chạy tới, nhanh như chớp đánh về phía Ứng Phá Lãng ở bên kia.
Nắm đấm mạnh mẽ, khí thế không thể đỡ!
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh kiếm gỗ bỗng thò ra từ bên cạnh, chặn nắm đấm của Lâm Chính lại.
“Chàng trai… Uống rượu đi, đừng đánh người khác bị thương, huống hồ người này… cậu cũng không thể động đến được!”.
Một giọng nói bình thản vang lên.
Mọi người quay sang nhìn, đều không tin vào mắt mình.
Chủ nhân của thanh kiếm gỗ lại chính là Kiếm Vương…
Đến cả Kiếm Vương cũng đứng ra bảo vệ Ứng Phá Lãng…Rốt ruộc thì hắn là thần thánh phương nào chứ!
Kiếm Vương là người mà đến cả thể diện của Văn Mạt Tâm thì ông ta cũng không giữ dùm, vậy mà lại ra mặt vì Ứng Phá Lãng…
Một vài vị khách không biết thân phận của Ứng Phá Lãng đều thất kinh. Lâm Chính chỉ mặc kệ. Đối với anh, những ai đứng ra ngăn cản đều là kẻ địch của anh.
Anh lật tay, giáng xuống thanh kiếm gỗ. Thanh kiếm rung mạnh, một luồng khí thế từ thân kiếm phóng ra. Lâm Chính không hiểu về võ công nên đã bị luồng sức mạnh tác động khiến bật lùi ra sau.
Đám đông mắt sáng lên.
“Nhóc, còn muốn ra tay à? Đúng là đồ không biết điều”, Kiếm Vương cảm thấy không vui, bèn uống thêm ngụm rượu và lạnh lùng nói.
“Thần y Lâm, đã nhìn thấy chưa? Đến cả Kiếm Vương còn bảo vệ tôi, vậy anh lấy cái gì ra để đấu? Tôi không biết mối quan hệ giữa anh và Lạc Thiên là gì nhưng tôi khuyên anh biết điều, đừng vì một người phụ nữ mà tự chôn sống tiền đồ của mình!”
Nói xong, Ứng Phá Lãng đổ ly rượu trong tay xuống giày, thản nhiên nói: “Người khác đều tôn trọng anh vì y thuật của anh cao minh. Nhưng trong mắt tôi anh chẳng bằng một con chó. Thần y Lâm, tôi cho anh cơ hội, chỉ cần anh bước tới, li3m sạch rượu trên giày của tôi thì tôi sẽ tha cho anh. Thế nào?”
Dứt lời, những người chặn trước mặt Lâm Chính đều tản ra hai bên. Thậm chí đến cả Kiếm Vương cũng trở về vị trí ngồi của mình, tiếp tục ăn uống.
Lâm Chính im lặng quan sát tình hình. Cuối cùng thì anh cũng biết vì sao Lạc Thiên lại muốn anh rời đi như vậy, tại sao mà có nhiều người lại sợ Sùng Tông Giáo đến thế.
Những người trước đây anh từng tiếp xúc đều không thể nào so sánh được với từng người ở đây. Lúc này, anh không thể chỉ dùng sức mạnh đơn thuần để đấu với họ nữa.
“Thú vị đấy…”
Lâm Chính mỉm cười. Một nụ cười tàn nhẫn. Đám đông nhìn thấy thì tái mặt.