Chương 852
“Bố, thế này… phải xử lý thế nào?”
Văn Hải luống cuống, liên tiếp lùi về sau, hoảng hốt nhìn Văn Mạt Tâm.
Khách khứa xung quanh đều lùi hết về sau, ai cũng sợ hãi nhìn Lâm Chính.
“Sau này nếu con muốn tiếp quản vị trí giáo chủ của bố trong Sùng Tông Giáo thì sao có thể hoảng loạn như vậy được? Vậy thì ra thể thống gì?”, Văn Mạn Tâm nhíu mày.
Ông ta có thể thấy được con trai mình không được cái nước gì, nhưng làm được gì đây? Ông ta chỉ có một đứa con trai.
“Đi, gọi trưởng lão Sở đến đây”, Văn Mạt Tâm nói.
“Không cần đâu giáo chủ, tôi đến rồi!”
Lúc này một người phụ nữ mặc đồ đỏ trang điểm đậm dáng người mập mạp tươi cười đi đến.
Bà ta vừa đến, mọi người đã ngửi được một mùi hương rất nồng.
Đó không phải mùi nước hoa mà là mùi thảo dược.
“Trưởng lão Sở!”
Không ít người mắt sáng lên.
“Trưởng lão Sở, bà đến rồi, mau, mau xử lý giúp tôi tên này!”, Văn Hải kích động chạy đến đỡ trưởng lão Sở.
“Ái ôi, thằng nhãi này sao lại khiến mọi người ra nông nỗi này, đúng là mất mặt, tôi đã nói rồi mấy người học toàn mấy thứ vô dụng, bây giờ hiểu chưa? Thu dọn đi, tí nữa khiêng đến y tông chữa trị!”, trưởng lão Sở cười nói.
Mấy trưởng lão nằm dưới đất trong lòng rất không vui, nhưng cũng hết cách.
Mấy đệ tử vừa định khiêng mấy trưởng lão đi, Lâm Chính lại tung cước đạp bay họ.
Mọi người ngạc nhiên.
“Thần y Lâm, anh muốn làm gì? Định đuổi cùng giết tận sao?”, Văn Hải kinh ngạc, run rẩy nói với Lâm Chính.
“Thì sao?”.
Lâm Chính mặt lạnh như tiền, tung cước đạp lên ngón tay của một tên trưởng lão.
Rắc!
m thay vang lên cực kỳ chói tai.
Tiếng kêu thê thảm vang lên, một lát sau, trưởng lão kia ngất xỉu.
Mọi người hít một hơi lạnh.
“Lâm Chính, cậu quá tàn bạo!”, có người tức giận nói.
“Vậy khi người của Sùng Tông Giáo các người đạp lên tay Lạc Thiên, sao không ai bảo là tàn bạo?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Mọi người lập tức câm miệng.
Lâm Chính không định nương tay, lại tung cước đạp lên bàn tay còn lại của trưởng lão kia.
Ông ta vốn đã ngất xỉu, giờ lại hét lên thảm thiết.
Lâm Chính vốn không định quan tâm ai vô tội, ai có lý, bây giờ anh chỉ muốn trả thù, điên cuồng trả thù, bất chấp tất cả mà trả thù, những cái khác anh chẳng muốn quan tâm.
“Ha ha, thú vị lắm, Lục trưởng lão, ông đừng lo, tôi chữa được cánh tay kia của ông”, người phụ nữ mập mạp cười nói, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Còn cậu, dám đứng đây ngang ngược, cho dù tôi tha cho cậu, chắc Sùng Tông Giáo cũng không tha cho cậu! Nói đi, cậu định chết thế nào?”