Chương 855
Bốp!
Viên tròn nổ tung.
Làn sương màu đỏ máu b ắn ra.
“Cái gì”
Văn Hải sợ hãi liên tiếp lùi về sau.
“Như Thi, cẩn thận, mau lùi về sau!”, Dược Vương đột nhiên nhận ra gì đó, vội vàng kéo Liễu Như Thi lùi về sau.
Hoắc Kiến Quốc, Hỏa Liệt không biết đây là gì.
Tuy nhiên lúc này, một trận gió thổi qua, làn sương màu đỏ bị thổi qua, làn sương lan trên người khách khứa, trong nháy mắt mọi người ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.
Chỉ thấy da họ bị tan chảy, da thịt xương cốt đều sủi bọt máu, toàn thân ngứa râm ran, ai cũng liều mạng gãi khắp người, trông họ người không ra người quỷ không ra quỷ, tình cảnh vô cùng thảm.
Không bao lâu sau, mấy vị khách đó không còn thở nữa, đều đã chết rồi.
“Á!”
Mấy vị khách khác sợ đến mức không đứng nổi, điên cuồng chạy ra cửa lớn.
“Độc ác quá!”
Dược Vương tức đến mức đập quải trượng xuống đất, tức giận nói: “Trưởng lão Sở, nơi đây nhiều người như vậy, mà cô dám sử dụng chiêu này! Cô không suy xét đến những vị khách ở đây sao?”
“Đây là chuyện của giáo chủ, chuyện của tôi là bảo vệ Sùng Tông Giáo, không để những kẻ kiêu ngạo đến phá rối Sùng Tông Giáo!”, trưởng lão Sở híp mắt nói.
Bà lão không nói nữa, nhưng mắt hiện lên vẻ tức giận.
“Thần y Lâm kia chắc chết rồi nhỉ?”, Văn Hải nhìn về chỗ Lâm Chính đứng đang bị làn sương độc bao kín, không kìm được hỏi.
“Nhất định là tiêu đời rồi! Sương độc của tôi không phải thứ người thường có thể chịu nổi đâu. Cho dù là ai chỉ cần chạm phải là sẽ chết! Mà nếu như tôi thêm chiêu này! Thì có là sắt thép cũng bị tan chảy!”
Trưởng lão Sở cười nói, sau đó búng ngón tay.
Vèo!
Một viên độc dược bay qua…
Bốp!
Độc dược bay vào chỗ làn sương màu đỏ kia liền nổ tung.
Độc dược nổ tạo ra khí màu xanh đen, hòa với khí màu đỏ tạo ra màu tím.
Khí màu tím vừa xuất hiện, mặt đất bị ăn mòn, khắp nơi tan chảy, nó như một chiếc hang kinh khủng, nổi lơ lửng ở bên này.
“Á?”
Mặt mọi người biến sắc.
Ngay giây phút này, thậm chí ngay cả Minh Vũ cũng bất động.
“Tông y của Sùng Tông Giáo quả nhiên khác biệt!”, Minh Vũ lầm bầm.
“Xong rồi! Thần y Lâm xong đời rồi! Ha ha…”, Hoắc Ngạo cười lớn.
“Haizz…”, đại sư Phong Liệt thở dài, không nói gì.
Sắc mặt mỗi người một khác.