Chương 858
“Cậu không tin? Hừ, vậy cậu nhìn cổ tay mình đi, xem có phải chuyển màu đen rồi không?”, trưởng lão Sở cười điên cuồng.
Lâm Chính chẳng hề đáp, vách tay áo ra, giơ lên.
Nụ cười trên mặt trưởng lão Sở lập tức cứng đờ.
Chỉ thấy tay Lâm Chính không hề có gì khác lạ, màu da bình thường, hoàn toàn không có hiện tượng bị trúng độc.
Hô hấp của trưởng lão Sở run rẩy, bà ta vô cùng sững sờ.
Tất cả mọi người đều biết độc của trưởng lão Sở không hề có tác dụng với thần y Lâm.
“Bà mới là người nên xem cổ tay của mình”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên nói.
Cả người trưởng lão Sở cứng đờ, nhìn cổ tay mình, sau đó run rẩy vạch tay áo lên, bà ta lập tức ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.
Mọi người đều vội vàng nhìn về phía bà ta.
Chỉ thấy hai cổ tay bà ta đen kịt như than, trông rất kinh dị.
“Cậu… cậu hạ độc với tôi từ lúc nào?”, trưởng lão Sở run rẩy nói.
“Khi bà đánh tôi!”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Nhưng cậu không hề cử động… cậu hạ độc kiểu gì”.
“Đây đâu phải độc của tôi, là độc của bà ấy chứ!”, Lâm Chính giơ tay lên.
“Đó là…”, trưởng lão Sở đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn vai mình: “Chẳng nhẽ… là đòn đó…”
“Huyệt đạo của con người có thể phối hợp để phát tán độc tố, bà miễn dịch với độc tố là vì bà đã phong bế lỗ chân lông trên tay mình, còn đòn đó của tôi đánh trúng huyệt đạo của bà, khiến lỗ chân lông trên cổ tay bà mở ra, độc cứ thế mà đi vào cơ thể bà thôi…”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Không!”
Trưởng lão Sở hét lên, vội vàng tìm thuốc giải.
Nhưng ngay giây sau, một cây châm bạc đột nhiên bay đến, nhắm chuẩn vào ấn đường của bà ta…
Sở trưởng lão đứng như trời trồng, nhìn chăm chăm những chiếc lọ trong tay. Bà ta biết nhát châm này có nghĩa là gì.
Bà ta ngẩng đầu dậy một cách khó khăn, trừng mặt nhìn Lâm Chính và run rẩy nói: “Thần y Lâm…cậu…quá độc ác…”
“Người ta ác với tôi mà tôi lại phải nhân từ với họ sao?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Sở trưởng lão há hốc miệng, định nói gì đó nhưng đúng lúc này máu đen tứa ra từ miệng bà ta. Bà ta đổ rầm ra đất, co giật vài cái rồi bất động. Đám đông xung quanh trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng đáng sợ diễn ra trước mặt.
“Thần y Lâm đã làm gì vậy?”
“Sở trưởng lão…Sở trưởng lão sao thế?”
Mọi người bàng hoàng. Dược Vương nhìn ra vấn đề, chỉ trầm giọng: “Nhát châm đó không hề đơn giản! Nó đã khiến cho độc tố trong người Sở trưởng lão phát tác nhanh hơn, không cho bà ta có cơ hội sử dụng thuốc giải. Có thể nói toàn bộ độc tố có trong người Sở trưởng lão đều bị thần y Lâm nhìn thấy”.