Chương 866
Văn Hải đâu nghĩ được nhiều, cứ thế xông tới, nhưng trưởng lão hai bên vội ngăn gã lại.
“Cậu Văn, đừng qua đó!”.
Lâm Chính đang ở đó, Văn Hải mà qua, kiểu gì chẳng phải chịu đòn?
Ai chặn đường thần y Lâm đó đúng là điên!
E rằng hôm nay anh thật sự muốn thực hiện lời anh nói trước đó… san bằng Sùng Tông Giáo!
Đương nhiên, đó không phải là điều khiến người ta ngạc nhiên.
Mà là chiêu thức Lâm Chính dùng đều là chiêu thức của Sùng Tông Giáo! Nói chính xác hơn, đều là những chiêu thức mà Văn Mạt Tâm đã dùng!
Mặc dù chiêu pháp vẫn còn thô sơ, nhưng uy lực thì vô cùng khủng khiếp, bất luận là sức mạnh, tốc độ hay thậm chí là nội kình, đều mạnh hơn Văn Mạt Tâm không biết bao nhiêu lần.
“Hiều rồi, hiều rồi… thần y Lâm này lúc trước bị Văn giáo chủ dạy dỗ, không phải là anh ta đánh không lại, mà là cố ý học theo chiêu thức của Văn giáo chủ rồi bắt chước theo!”.
Minh Vũ bên này hiểu ra mạnh mối, gật đầu lia lịa, lẩm bẩm nói.
“Cố ý học theo?”, người bên cạnh bị lời nói kinh thiên động địa của Minh Vũ dọa cho hết hồn.
“Các cậu xem thần y Lâm bây giờ đâu có dáng vẻ gì là bị thương đâu? Cậu ta biết Văn giáo chủ không thể gây ra thương tổn chí mạng cho cậu ta, nên mới cố ý không phản kháng, hay có thể nói là cố ý phản kháng một cách yếu ớt, bởi vì cậu ta biết rõ, chỉ dựa vào nội kình mạnh, cho dù có thể đánh bại Văn giáo chủ, thì chắc chắn vẫn phải trả một cái giá rất đắt, cho nên cậu ta giả vờ đấu với Văn giáo chủ, học theo chiêu thức của Văn giáo chủ, sau đó phân tích và nhìn ra thủ đoạn của ông ta, việc đối phó với ông ta sẽ trở nên vô cùng nhẹ nhàng, Văn giáo chủ đã không còn chiếm ưu thế nữa rồi”, Minh Vũ điềm tĩnh nói.
Bà ta biết một chút võ công, mặc dù không mạnh, nhưng những thứ rõ như ban ngày thế thì bà ta vẫn có thể nhìn ra.
Nghe Minh Vũ phân tích, trên mặt mấy người đó hiện rõ vẻ tuyệt vọng.
Nếu đến cả Văn Mạt Tâm cũng không đấu lại thần y Lâm, Sùng Tông Giáo còn có thể trông đợi vào ai chứ?
“Làm sao đây? Các vị trưởng lão… giờ phải làm sao? Sùng Tông Giáo chúng ta phải làm sao?”, Văn Hải sốt ruột hỏi.
“Gọi tất cả mọi người đến, chúng ta liều mạng với tên họ Lâm này!”.
“Đúng thế, tôi không tin cái tên họ Lâm này có thể giết hết Sùng Tông Giáo chúng ta!”.
“Nói đúng lắm!”.
Mấy tên lỗ mạng của Sùng Tông Giáo tức tối nói.
“Ngậm miệng!”, một trưởng lão lớn tuổi quát khẽ.
Tất cả im lặng, đưa mắt nhìn ông ta.
Thấy ông ta khẽ đánh mắt về phía Ứng Phá Lăng và Kiếm Vương ở đằng sau, rồi gằn giọng nói nhỏ: “Bây giờ cậu chỉ có một chọn lựa, chính là đi nhờ cậu Ứng hoặc Kiếm Vương tiền bối ra tay, hiện giờ chỉ có hai người đó là có thể ngăn được thần y Lâm thôi!”.
Văn Hải nghe vậy, lập tức nảy số.
Gã nghiến răng, quay người đi thẳng đến chỗ Ứng Phá Lăng.
Mà lúc này, Lâm Chính cũng đã tiến lại gần Văn Mạt Tâm.
Văn Mạt Tâm chật vật đứng dậy, miệng vẫn còn hộc ra máu, một cánh tay đã bị gãy.
Ông ta bây giờ gần như đã không còn sức chiến đấu nữa rồi.