Chương 885
Dược Vương bước chân loạng choạng, giọng điệu nói chuyện có chút run rẩy.
Mọi người đồng loạt nhìn bà ấy.
Lúc này cũng chỉ có Dược Vương mới có thể khuyên được Lâm Chính thôi.
“Cả đời này của tôi chưa từng xem mạnh yếu, chưa từng quan tâm thắng bại, chỉ mong không thẹn với lòng, tên này, tôi giết được thì sẽ giết”, Lâm Chính bình thản nói.
“Tôi biết, thần y Lâm, cậu ra tay đi, chỉ hi vọng trước khi cậu ra tay, bà già này muốn cầu xin cậu một chuyện”.
“Chuyện gì?”
“Tôi hi vọng cậu có thể cưới Như Thi”, Dược Vương cười khổ nói.
“Cái gì?”, Lâm Chính ngây ra.
Liễu Như Thi cũng ngẩn ra.
Tất cả mọi người đều mơ hồ trước những lời đột ngột này của Dược Vương.
“Tiền bối Dược Vương đùa gì vậy?”, Lâm Chính khẽ hỏi.
“Tôi không thích nói đùa”, Dược Vương lắc đầu nói: “Con bé Như Thi lương thiện tốt bụng, đối xử với tất cả mọi người đều như nhau, nhưng chỉ duy có cậu, con bé lại không thể kiềm chế được được bản thân, có lẽ cảm giác của nó đối với cậu vẫn chưa phải là tình yêu, tuy nhiên tôi nghĩ nó vẫn có cảm tình với cậu”.
“Bà nội…”, khuôn mặt Liễu Như Thi lập tức đỏ bừng lên.
Dược Vương thở dài một hơi, bình tĩnh nói: “Sau khi cậu g iết chết Ứng Phá Lãng, nhà họ Ứng sẽ tức giận với tất cả mọi người ở đây, chúng ta đều sẽ gặp họa. Như Thi bị bệnh nan y, từ lâu đã không sợ chết rồi, chẳng nhẽ lại quan tâm đ ến việc nhà họ Ứng báo thù sao? Nhưng con bé vẫn luôn quan tâm đ ến cậu, lo lắng cậu bị nhà họ Ứng ra tay độc ác! Bà già tôi đây cũng không sống được lâu nữa, người sắp chết, mong muốn được thực hiện nốt tâm nguyện cuối cùng. Thần y Lâm nếu như đồng ý yêu cầu này của tôi, tôi tình nguyện thay cậu g iết chết Ứng Phá Lãng!”
Nói xong, Dược Vương hơi cúi đầu với Lâm Chính biểu thị quyết tâm.
Lâm Chính rơi vào trầm mặc.
Anh lạnh lùng nhìn Ứng Phá Lãng.
Cơ thể Ứng Phá Lãng run lên, vì đau nên khuôn mặt hắn hơi méo mó, nhưng nụ cười vẫn rất rõ ràng.
“Thần y Lâm… Anh cũng thấy rồi đấy…? Bây giờ… Anh cũng coi như là hiểu được thế lực phía sau tôi rốt cuộc đáng sợ đến mức nào? Bọn họ không cho phép anh giết tôi, bởi vì nếu anh giết tôi, tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả anh đều phải chôn chung với tôi! Người anh giết không phải chỉ mỗi tôi mà là tất cả mọi người ở đây! Anh hiểu chứ?”, Ứng Phá Lãng cười nói.
Hắn biết là hắn thắng rồi.
Bản thân hắn không tự thắng được Lâm Chính!
Nhưng mọi thứ phía sau hắn đã hoàn toàn áp chế vị thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng này.
Lâm Chính không phản kháng lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm Ứng Phá Lãng.
Đột nhiên anh bước lên trước, đẩy Minh Vũ ra, nhấc Ứng Phá Lãng đang nằm trên mặt đất lên.
Trong phút chốc, hơi thở của những người xung quanh như nghẹt lại.
Vô số người xông lên…
“Thần y Lâm, cậu… cậu tuyệt đối đừng làm liều!”
“Lời của tiền bối Dược Vương, lẽ nào cậu không nghe rõ sao?”