Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 886



Chương 886

“Cậu thực sự định cá chết lưới rách sao?”

Vô số lời khuyên vang lên.

Ứng Phá Lãng nghiến răng, yếu ớt phản kháng: “Anh… thực sự muốn tất cả mọi người ở đây đều chết sao?”

“Tất cả mọi người chết?”

Lâm Chính không chút biểu cảm lắc đầu: “Anh thực sự cho rằng tôi quan tâm đ ến sự sống chết của những người ở đây sao?”

Ứng Phá Lãng khẽ ngây ra.

Soạt!

Kiếm gỗ đột nhiên chém tới.

Mặc dù là kiếm gỗ nhưng lại vô cùng sắc bén, rất đáng sợ.

Soạt!

Một cánh tay của Ứng Phá Lãng bị chặt đứt ngay tại chỗ, máu phun ra như cột.

“Á!”

Ứng Phá Lãng đau đớn và run rẩy điên cuồng như bị điện giật, sắc mặt tái nhợt và những giọt mồ hôi không ngừng tuôn rơi.

Những người xung quanh há hốc mồm kinh ngạc, có người không kìm được xông tới kéo Ứng Phá Lãng từ tay Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính đạp cho kẻ đó một cái không hề thương tiếc.

Người nặng gần 100 kg bay ra như bao cát, rơi xuống đất không chút động tĩnh.

Nhưng Lâm Chính vẫn không hề nhẹ tay, lập tức xông tới, đạp mạnh vào đầu người đó.

Bụp!

Một cảnh tượng khiến mọi người kinh tởm xuất hiện.

Đầu của người đó nổ tung ngay tại chỗ như một quả dưa hấu.

Thứ dính dính màu đỏ và trắng tràn vào đế giày của Lâm Chính.

Nhiều người sợ tới mức hét lên tại chỗ, có người còn che bụng nôn mửa, gan mật trào cả ra ngoài.

“Giết người rồi! Giết người rồi!”

“Quỷ… Hắn là ác quỷ!”

Mọi người run rẩy hét lên.

Lâm Chính không hề quan tâm.

Anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người này, sắc bén nói: “Vì sao tôi phải quan tâm tới sự sống chết của các người?”

Tất cả mọi người đều nhìn anh.

Ánh mắt anh lạnh lùng, tiếp tục nói: “Trước đó tôi đánh nhau với Ứng Phá Lãng, Kiếm Vương can thiệp, tại sao mấy người không đứng ra? Tôi trúng ba nhát súng của Ứng Phá Lãng, vì sao các người không đứng ra? Nếu các người đã không vì tôi, vì sao tôi phải quan tâm đ ến các người? Các người cho rằng bây giờ cầu xin có tác dụng không?”

Mọi người không nói nên lời.

“Huống hồ, nhà họ Ứng hắn giết được các người, Lâm Chính tôi không giết được sao?”, Lâm Chính gào lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.