Chương 890
“Khải Tố?”.
Lâm Chính đưa mắt nhìn bà ta, bình tĩnh đáp: “Bà đến muộn mất rồi, tôi đã giải quyết xong mọi chuyện”.
“Đã giải quyết xong mọi chuyện?”.
Khải Tố hơi sửng sốt, rõ ràng không hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.
Nhưng đúng lúc này, một người ở phía sau chạy tới.
“Thần y Lâm, anh Lâm…”
Tiếng gọi trong trẻo vang lên.
Lâm Chính ngoái lại nhìn, là Liễu Như Thi.
“Cô Liễu, có chuyện gì sao?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
Liễu Như Thi hơi th ở dốc, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn lấm tấm mồ hôi.
Cô ấy nhẹ nhàng vỗ ngực, sau đó nói: “Anh Lâm, chuyện của nhà họ Ứng… anh không cần phải lo”.
“Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến cô”, Lâm Chính lắc đầu.
“Không, có liên quan đến tôi”, Liễu Như Thi bỗng to tiếng hơn, vành mắt còn hơi đỏ.
Lâm Chính sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn cô ấy.
Liễu Như Thi mím môi, nhỏ giọng nói: “Anh Lâm, vừa rồi anh cũng nói rằng anh vì tôi mới không giết Ứng Phá Lãng. Chúng ta cũng không phải mới gặp nhau lần đầu, anh từng đánh bại Y Vương Hàn Thành, giũ áo bỏ đi, cũng từng đơn thương độc mã khiến cả Nam Phái phải cúi đầu. Thực ra tôi có thể đoán được một chút anh là người như thế nào. Hôm nay nếu không vì nể mặt tôi, thì anh chắc chắn sẽ giết Ứng Phá Lãng, thế nên chuyện này có liên quan đến tôi…”
Lâm Chính không nói gì.
Liễu Như Thi quả thực xinh đẹp giỏi giang, lần đầu tiên gặp cô ấy anh đã biết điều này.
“Thần y Lâm, những chuyện còn lại anh không cần phải quan tâm, tôi sẽ giải quyết, anh cứ tin tôi. Tôi chỉ mong anh có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi, được không?”, Liễu Như Thi nhìn Lâm Chính bằng đôi mắt sáng rực, nói đầy khẩn thiết.
“Cô nói đi”.
Lâm Chính bình thản đáp.
“Mong anh… trong vòng ba ngày chữa khỏi bệnh khó nói của tôi”, Liễu Như Thi nghiêm túc nói.
Ánh mắt vô cùng kiên định.
“Hả?”, Lâm Chính có chút ngạc nhiên.
Còn Khải Tố ở bên cạnh đã ngây ra như phỗng…
“Chữa bệnh khó nói cho cô? Việc này không khó”, Lâm Chính lắc đầu nói: “Phương thuốc tôi đưa cô lúc trước, cô có dùng đúng giờ không?”.
“Đương nhiên, phương thuốc của anh bà tôi cũng xem rồi, bà ấy cứ tán thưởng không thôi, nói rằng phương thuốc này chỉ có người trời mới viết ra được”, Liễu Như Thi gật đầu đáp.
Giọng nói của cô ấy vô cùng dịu dàng, cũng không biết là do sức khỏe yếu ớt hay là làm sao.
“Tôi cho cô một phương thuốc nữa, cô sử dụng đúng giờ, tuy không thể khỏi hẳn trong vòng ba ngày, nhưng ít nhất cũng đỡ bảy tám phần, không phải lo lắng về tính mạng nữa”, Lâm Chính lấy giấy bút ra, viết rất nhanh, rồi đưa cho Liễu Như Thi.
Liễu Như Thi vội vàng nhận bằng hai tay.
“Chắc là có mấy dược liệu hơi khó tìm, tôi thấy Minh Vũ cũng ở đây, nếu dùng danh nghĩa của Dược Vương để xin thuốc thì không vấn đề gì đâu”.