Chương 908
Bọn họ biết với tính khí của Lâm Chính, chắc chắn sẽ quay lại đây ngay.
“Hỉ Vân à, lần này may nhờ có cô, nếu không thì hỏng bét”, Mã Hải ngồi xuống, uống ngụm trà, cười nói.
“Không sao, nhưng lần này lại dính đến cả cô Tô Nhu, e rằng Chủ tịch Lâm sẽ rất tức giận”, Cung Hỉ Vân thở dài, nói.
“Haizz, chúng ta cũng không ngờ, tôi không ngờ thằng khốn Chu Đại Minh lại mang ý đồ với cô Tô, lại còn định hại Chủ tịch Lâm! Thằng chó này!”, Mã Hải tức giận, xông tới đạp hắn mấy cái.
“Ối…”.
Chu Đại Minh đau đớn kêu la.
“Được rồi, Chủ tịch Mã, ông đừng đánh nữa, đợi lát nữa cho hắn biết mặt. Tôi thấy lúc Chủ tịch Lâm rời đi, mặt cậu ấy sa sầm, lần này chắc chắn Chủ tịch Lâm sẽ không nhẹ tay đâu”, Cung Hỉ Vân nói, dường như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, mặt tái mét, cả người không khỏi run lên.
Mã Hải cũng nghĩ tới ánh mắt lúc Lâm Chính rời đi, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh.
“Xem ra có thể chuẩn bị trước cỗ quan tài cho hắn rồi”, Mã Hải nói.
“Phải, tránh cho không có ai nhặt xác”, Cung Hỉ Vân nói.
Chu Đại Minh nghe vậy, sợ đến mức suýt chút nữa nằm liệt trên đất.
Lúc này, cửa đột nhiên được đẩy ra, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Nhặt xác? Không cần đâu, quan tài cũng không cần, người này tôi bảo kê!”.
Giọng nói vô cùng kiêu căng.
Người trong phòng lập tức nhìn lại.
Đó là một người đàn ông mặc Âu phục màu đen, vẻ mặt bình thản, bước đi thong dong. Sau khi người đó vào cửa thì đi thẳng đến bàn tròn, ăn món ngon trên bàn như chốn không người.
“Tiên sinh?”.
Chu Đại Minh nhìn thấy người đó như thấy cứu tinh, kích động hét lên: “Tiên sinh, cứu tôi với! Tiên sinh, cứu tôi với!”.
“Ồ?”.
Hai người nhíu mày.
“Cậu là ai?”, Mã Hải hỏi.
“Tôi là người mà các người không dây vào được”, người đến thản nhiên nói: “Mau thả Chu Đại Minh và thuộc hạ của hắn ra!”.
“Chuyện này e là không được đâu. Cậu nói thả là thả, cậu nghĩ cậu là ai?”, Cung Hỉ Vân lạnh lùng nói.
Trừ Chủ tịch Lâm, chưa ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với chị đại Giang Thành như cô ta! Người này vẫn là người đầu tiên.
“Tôi là ai à?”.
Động tác người đó khựng lại, đột nhiên đặt đũa trong tay xuống, ung dung nói: “Tôi đến từ Yên Kinh, tôi họ Lâm… Lần này các người đã biết chưa?”.
Câu nói này lại khiến hai người hoang mang.
“Yên Kinh? Họ Lâm?”.
Mã Hải lẩm bẩm, bỗng nhiên, ông ta dường như nhớ ra chuyện gì đáng sợ mà giật bắn người, chỉ vào người đó, run rẩy nói: “Cậu… Cậu… Chẳng lẽ cậu là người họ Lâm ở Yên Kinh?”.
“Cái gì? Nhà họ Lâm ở Yên Kinh?”.
Cung Hỉ Vân sợ đến mức nhũn cả chân, suýt nữa đứng không vững.