Chương 960
“Sĩ Kiệt!”, giảng sư Đường vội vàng hét lên, dường như muốn khuyên.
Ở cự ly hai trăm mét mà muốn phóng châm bạc vào huyệt vị trên người… độ khó này đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vị mà giảng sư có thể làm được.
Chỉ có thiên tài như Tiêu Sĩ Kiệt mới dám nói ra chăng?
Các giảng sư trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn Tiêu Sĩ Kiệt.
Lâm Chính vẫn im lặng.
Mọi người đều nhìn về phía anh.
Đám La Phú Vinh cười òa lên.
“Mau nhìn tên ngu kia đi! Ha ha, hắn sợ rồi kìa!”
“Nếu không thì sao, ở khoảng cách xa như vậy, khéo châm bạc của hắn còn chẳng bay đến thì định phi vào người đàn anh Tiêu Sĩ Kiệt thế nào!”
“Cứ giả bộ tiếp đi!”
“Để xem lần này hắn làm thế nào!”
Mọi người liên tục cười khẩy, trên mặt hiện lên vẻ hí hửng.
“Sao không nói gì thế? Chẳng nhẽ cậu sợ rồi sao?” Vương Băng Điệp ngồi dưới sân khấu hừ một tiếng, nói với Lâm Chính trên sân khấu.
Tuy nhiên… Lâm Chính lại lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ thấy nhàm chán quá thôi!”
“Nhàm chán?”
Vương Băng Điệp sững sờ: “Cậu có ý gì?”
“Một nghìn mét đi”, Lâm Chính nhìn Tiêu Sĩ Kiệt, bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, bốn phía lặng yên như tờ…
Thời gian dường như ngưng đọng lại.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ai cũng đờ đẫn nhìn Lâm Chính, đầu óc trắng xóa.
Không biết đã trôi qua bao lâu, giảng sư Chu ở bên kia mới hoàn hồn.
Ông ta chỉ vào Lâm Chính, run rẩy nói: “Thằng khốn, cậu… cậu… cậu nói gì cơ? Cậu muốn kéo dài cự ly ra bao nhiêu?”
“Một nghìn mét! Sao nào? Giảng sư Chu, tai ông có vấn đề hở?”, Lâm Chính liếc nhìn giảng sư Chu.
“Vớ vẩn!”, giảng sư Chu nổi giận.
“Mặc Tiểu Vũ! Tôi thấy cậu đang muốn làm loạn thì có!”
“Cự ly một nghìn mét mà ném trúng tử huyệt! Cậu đang coi phi châm bạc thành bắn súng à?”
“Tên Mặc Tiểu Vũ chẳng đấu lại đàn anh Tiêu Sĩ Kiệt nên mới cố ý tăng cự ly lên cao vậy!”
“Không sai, nhất định là vậy, hắn nhất định nghĩ ở cự ly hai trăm mét không thể nào trúng được học trưởng Tiêu Sĩ Kiệt, liền nâng cự ly lên cao như vậy, khiến đàn anh Tiêu không phi được vào hắn! Như vậy hắn có thể không bại!”
“Đồ khốn! Ti tiện!”
“Mặc Tiểu Vũ, cậu không chơi nổi chứ gì!”
“Phế vật, không được thì cút về nhà đi!”
Học sinh ào ào mắng, lòng đầy căm phẫn.