Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 963



Chương 963

Nhưng nhìn thấy Vương Băng Điệp trợn trừng mắt nhìn trước mặt Lâm Chính, cô ta nói: “Tên Mặc Tiểu Vũ kia… hủy một cây châm bạc của đàn anh Tiêu…”

“Hủy một cây châm bạc của đàn anh tiêu? Nghĩa là sao?”

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, ào ào nhìn Lâm Chính.

Tuy nhiên một lúc sau mọi người cuối cùng mới ý thức được có gì đó không đúng.

Sau lưng Lâm Chính chỉ có bốn cây châm bạc, cây châm chí mệnh nhắm vào anh đã biến mất, đang nằm dưới mắt đất cách anh mấy chục mét, nó nằm đó lóe sáng.

Bởi vì ánh sáng màu của sân đấu khá tối tăm nên trông cây châm bạc rất nổi bật.

Sau khi mọi người nhìn lại có thể thấy rõ cây châm bạc bị cắt thành hai khúc…

Đó chính là châm bạc của Tiêu Sĩ Kiệt!

“Đây là… kiệt tác của Mặc Tiểu Vũ?”

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, da đầu tê dại.

“Chuyện này… không thể nào! E rằng giảng sư Tư Đồ cũng không làm được vậy!”, La Phú Vinh gần như hét lên.

Giảng sư Tư Đồ là giảng sư số một của Kỳ Dược Phòng, tên Mặc Tiểu Vũ sao có thể lợi hại hơn ông ta được?

Tây Nhu Thiến sững sờ nhìn.

Vương Băng Điệp cũng há hốc mồm.

Còn về giảng sư Chu, giảng sư Đường, vẻ mặt của họ như bị sét đánh. Trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi.

Minh Vũ cũng bối rối, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.

Thiên Mạch thì vẫn ổn, cô ta tiếp tục quay phim, gương mặt nhỏ nhắn chỉ hơi cứng đờ lại.

“Sao có thể… cậu… cậu dùng châm bạc để bẻ gãy châm bạc của tôi sao? Sao có thể? Sao cậu làm được vậy? Không thể nào!”, Tiêu Sĩ Kiệt toàn thân run rẩy, cả người lảo đảo, không tin nổi cảnh tượng trước mắt mình.

Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, anh hít sâu một hơi, nói với Tiêu Sĩ Kiệt: “Bây giờ đến lượt tôi rồi!”

m thanh cách một nghìn mét không lớn, nhưng vào tai Tiêu Sĩ Kiệt lại như sấm động trời.

Toàn thân cậu ta run rẩy, mắt trợn lớn nhìn Lâm Chính.

Chỉ thấy Lâm Chính giơ ngón tay lên, giữa hai ngón tay kẹp châm bạc, sau đó anh vung tay.

Vèo!

Cây châm bạc bay qua, sau đó lập tức biến mất.

“Không ổn!”

Hô hấp của Tiêu Sĩ Kiệt run rẩy, cậu ta vội vàng tránh sang một bên.

Nhưng ngay giây phút cậu ta chuyển động…

Vèo!

Cây châm bạc nháy mắt trúng huyệt Thiên Trung trên ngực cậu ta.

Sao có thể nhanh như vậy?

Con ngươi Tiêu Sĩ Kiệt mở lớn, vội vàng lấy tay phải rút châm bạc ra, nhưng… cậu ta không thể nào ngờ cây châm bạc này kinh khủng đến thế, nó xuyên qua cơ thể, bay vọt qua sau lưng, tiếp tục bay thẳng và c ắm vào lan can bằng thép đằng sau sân đấu, lúc này nó mới dừng lại.

Học sinh ở bên này rối rít nhìn vào lan can, chỉ nhìn thấy trên châm bạc dính máu, nửa đoạn đâm xuyên vào trong lan can bằng thép.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.