Chương 977
“Đương nhiên là không mở rồi. Để xem cậu ta đi qua kiểu gì”, Vương Băng Điệp đứng bên cạnh hét lên.
Đám đông im lặng. Thế nhưng…Lâm Chính không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại mà ngược lại còn gia tăng tốc độ, từ bước đi chuyển qua chạy. Anh lao vào cảnh cổng thép sao.
Tất cả đều nín thở, trợn tròn mắt nhìn.
“Lẽ nào…cậu ta định…”, lúc này có người thất thanh kêu lên. Đám đông nổi da gà, rõ ràng là họ biết người vừa rồi định nói gì.
“Không…không thể nào”, La Phú Vinh run rẩy, nín thở.
“Sao có thể chứ? Mặc Tiểu Vũ có thể làm được như vậy sao? Lúc trước…hừ…không thể nào”, Tây Nhu Thiến cười lạnh, đôi mắt ánh lên vẻ không dám tin.
“Sao? Cậu vẫn còn coi cậu ta là Mặc Tiểu Vũ nữa à?”, Huyền Diệu hỏi một câu.
Tây Nhu Thiến chỉ há miệng, không biết phải trả lời thế nào. Thiên Mạch nhìn chăm chăm cơ thể Lâm Chính .Trước đây cô ta khinh thường anh, giờ dần chuyển qua kinh ngạc.
Cô ta cũng phải sững người. Rõ ràng là cô ta cũng đoán ra được tiếp theo anh sẽ làm gì.
“Không lẽ anh ta…định tông cửa thật sao?”, Thiên Mạch sững người, trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính. Điện thoại trong tay cô ta rơi xuống đất từ khi nào.
“Cạch, Thiên Mạch sao thế? Tình hình bên đó thế nào rồi?”, giọng nam ở đầu dây bên kia cuống cả lên, thế nhưng Thiên Mạch dường như không nghe thấy gì cả.
Tất cả đều nhìn chăm chăm vào Lâm Chính không dám chớp mắt. Bởi vì việc mà Lâm Chính sắp làm…Là điều không tưởng.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể.
Lâm Chính lúc này chỉ tập trung vào cánh cửa, tốc độ đôi chân của anh càng lúc càng nhanh hơn.
Đột nhiên anh nín thở, nhún người và nhảy về phía cửa. Tay anh vung mạnh, một loạt châm bạc phóng ra như mưa. Đồng thời anh cũng tung một cú đấm về phía cánh cửa.
Đúng lúc này, số châm bạc khi nãy ghim chính xác lên toàn bộ cánh tay của anh. Bỗng nhiên một luồng sức mạnh bạo phát ở vùng cánh tay.
Rầm Cú đấm giáng mạnh vào cánh cửa.
Ngay sau đó…
Ầm! Ầm!
Trước lực đấm quá mạnh, cánh cửa lập rung chuyển. Cả không gian bỗng chấn động như có động đất.
Kỳ Dược Phòng cũng rung lắc theo. Từng mảnh kim loạt bay tứ tung, nhiều người ngã cả ra đất, đầu bị đập chảy máu.
Bụi cát bay mịt mù. Tầm ba đến bốn giây thì mọi thứ dần lắng xuống. Mọi người vội nhìn qua lớp bụi thì thấy cảnh cửa đã bị tạo thành một cái hốc to dùng.
Cửa đã bị đánh hỏng.
Lâm Chính im lặng đứng trước cánh cửa rồi chậm rãi quay đầu lại nhìn đám học sinh.
“Giờ mọi người đã cảm thấy may mắn khi nghe theo lời của giảng sư Tư Đồ chưa?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi đi ra ngoài.
Đám học sinh mềm nhũn người, ngã phịch ra đất. Chẳng ai còn đứng vững nổi nữa…
Cánh cửa tạo thành một lỗ, Lâm Chính rời đi không chút trở ngại. Người của Kỳ Dược Phòng trố tròn mắt, run rẩy không dám cản lại. Đợi đến khi mọi người phản ứng lại thì Lâm Chính đã đi mất dạng
“Tên….đó là người thật đấy à?”, có người khẽ hỏi.
“Không…không biết nữa”, có người run rẩy đáp lại.