Chương 981
“Không có gì, đứng lên đi”, Lâm Chính mỉm cười.
Sau tầm một tiếng đồng hồ thì Tần Ngưng hoàn toàn tỉnh táo. Bác sĩ chạy tới, nhìn thấy Tần Ngưng dần hồi phục thì kinh ngạc vô cùng.
Lâm Chính định nói vài câu với Tần Ngưng, nhưng đúng lúc này có một bóng hình xuất hiện. Lâm Chính chau mày, sắc mặt không được tự nhiên cho lắm. Anh nói Tần Bách Tùng chăm sóc Tần Ngưng. Còn mình thì đi ra ngoài.
“Chủ tịch Lâm!”, Mã Hải đứng ngoài gật đầu với Lâm Chính.
“Sao ông lại tới đây?”, Lâm Chính hỏi.
“Chuyện này…”, sắc mặt Mã Hải trông khá khó coi. Bộ dạng thì ngập ngừng.
“Rốt cuộc thì sao?”, Lâm Chính chất vấn.
Mã Hải lắp bắp: “Chủ tịch Lâm, tôi bị nhà họ Lâm yêu cầu mời chủ tịch lập tức trở về văn phòng gặp bọn họ”.
“Nhà họ Lâm sao?”
Lâm Chính chau mày. Bọn họ tới nhanh đấy! Nhưng mà cũng phải, dù sao thì một người nhà họ Lâm biến mất ở Giang Thành, hơn nữa còn tới vì anh, vô duyên vô cới biến mất thì đương nhiên mọi sự nghi ngờ đều đổ lên đầu anh rồi.
E rằng bọn họ cũng đồng thời đang điều tra về một Lâm Chính vô dụng rồi cũng nên.
“Đi thôi, đi xem thế nào”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại rồi rời khỏi bệnh viện.
Mã Hải lái xe về tập đoàn Dương Hoa. Hai người đi thang máy lên phòng tổng tài ở tầng cao nhất. Lâm Chính đương nhiên phải rút châm trên cổ ra để phục hồi lại dáng vẻ của một chủ tịch Lâm.
Mặc dù đây vốn là dáng vẻ thật của anh, nhưng mà lúc này anh cũng đã khác nhiều so với ba năm trước, vì vậy anh cũng không lo nhà họ Lâm sẽ nhận ra mình chính là Lâm Chính. Hơn nữa, những người nhà họ Lâm biết về anh cũng không nhiều. Là nỗi nhục của gia tộc thì ai lại đi quan tâm tới anh chứ?
E rằng ngoài kẻ đó ra thì bất kỳ ai khi nhìn thấy anh cũng không thể nào liên tưởng được anh với kẻ bị ruồng bỏ của ba năm trước.
Lâm Chính chỉnh lại cổ áo, hít thở sâu rồi đợi cửa thang máy mở ra.
Ting!
Đã lên tới tầng cao nhất. Cửa thang máy mở ra. Lâm Chính sải bước đi tới. Mặc dù anh còn khá yếu nhưng thần thái thì vô cùng uy nghiêm.
Anh đẩy cửa bước vào thì thấy bên trong đã có mấy người đang ngồi. Nam có nữ có, đẹp trai có xinh gái có. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest đen để đầu dinh.
Lúc này người này đang đứng bên cửa sổ thưởng thức phong cảnh ở bên ngoài. Một cô gái đang rót rượu. Người này chỉ nho nhã thưởng thức.
“Tôi tưởng là khó mời chủ tịch Lâm lắm, xem ra không phải rồi”.
Người này không hề quay đầu lại mà đã biết ai vừa bước vào phòng. Giọng nói đầy vẻ quyền lực.
“Các vị từ xa tới tìm tôi có việc gì không?”, Lâm Chính điềm tĩnh hỏi.
Dứt lời, người này lập tức uống cạn ly rượu trong tay rồi quay người rảo bước đi tới nhìn Lâm Chính và mở miệng cười: “Thần y Lâm, chúng ta đừng vòng vo nữa, nói thẳng nhé, giao người ra đi?”
“Giao người? Giao ai?”, Lâm Chính nghi ngờ hỏi.
“Đương nhiên là người của nhà họ Lâm chúng tôi”, người này cười: “Sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác. Người của tôi xảy ra chuyện ở Giang Thành, giờ đến xác cũng không thấy, tôi nghĩ chắc là thần y Lâm biết người đó đang ở đâu? Đúng không?”