Đây là một phòng để vật dụng linh tinh, có đủ các dụng cụ chữa bệnh cũ với các thứ linh tinh khác, cả một đống hỗn độn chồng lên nhau, toàn bộ trong phòng rất hẹp, trong không khí có mùi ẩm mốc.
Do có quá nhiều đồ nên trong phòng khá tối, nhìn lại không thấy rõ ảnh ảnh lay động.
Tách một cái, Hề Từ ấn lên nút đèn tường, chỉ thoáng cái cả căn phòng sáng rực, mọi thứ trong phòng không còn chỗ nào giấu được nữa.
Ánh mắt anh dừng ở trong phòng băn khoăn, xoẹt qua các dụng cụ, cuối cùng rơi vào một góc tối ánh đèn không chiếu tới. Không, phải nói là, bên đó cũng chẳng có gì che cả, chỉ thấy cực kỳ quỷ dị ở chỗ là, ánh đèn lại như bị thứ gì đó chặn lại, không chiếu tới được, tiếp đó chỉ thấy một khối bóng ma đen sì, nếu không nhìn kỹ thì vốn không phát hiện ra.
Hề Từ đi qua, một chân dẫm lên bóng ma, cố sức nghiến xuống. Một tiếng kêu sắc nhọn thảm thiết truyền tới, chỉ có trần nhà là chấn động võng xuống, còn chung quanh vẫn an tĩnh như cũ. Ngay sau đó thanh âm kia suy yếu dần, mãi cho tới khi cả không gian trở nên an tĩnh lần nữa.
Hề Từ thu chân lại, nhìn bóng ma chậm rãi tan dần, ánh đèn lại chiếu sáng tới, chỉ thấy dưới đám gạch men trên đó còn như lưu lại chút dấu vết bị cái gì đốt cháy.
Anh cười nhạt một cái, khuôn mặt tuấn tú lịch sự hiện lên nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt nheo lại đầy yêu mị, hừ khẽ nói, “Đây là cảnh cáo”
Dấu vết cháy đen mắt thường có thể nhìn thấy với tốc độ cuộn tròn lại một cục, lúc này trông rõ ràng là rất yếu.
Được một lát, Hề Từ rời khỏi lầu tổng hợp. Lúc trở lại phòng bệnh, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng bà ngoại đang quở trách vợ anh, nhưng chẳng qua cứ như bà ngoại đang trách một người nào đó vậy, anh ho khẽ, mọi người ở phòng bệnh nhìn qua, mỉm cười đi vào, tiện tay đặt rổ hoa quả lên trên bàn.
“A Từ vừa rồi đi mua hoa quả đó hả?” Bà ngoại cười tủm tỉm hỏi, nhìn thoáng qua cái rổ đựng hoa quả được bện tinh xảo, hiểu rõ nói, ‘Là loại hoa quả lần trước cháu mang tới à?”
Hề Từ gật đầu, “Đây là vừa rồi cửa hàng hoa cho người mang hoa tới gần đó, cháu mới tiện bảo họ mang lại đây ạ. Bà thích thì ăn nhiều chút, hoa quả này không giống như loại bán bên ngoài đâu ạ, chỉ có người trong nghề mới có, người thường thì không cách nào tìm được đâu”
Bà ngoại nghe vậy rất ngạc nhiên, “Chẳng nhẽ phòng nghiên cứu bí mật nghiên cứu ra loại mới chăng? Nhưng thực ra ăn rất ngon, rất quý hả?”
“Không quý đâu, đây là người quen đưa ạ, không mất tiền. nếu bà thích sau này cháu bảo người ta ngày nào cũng mang tới đây một ít cho bà”
Hề Từ giúp bà ngoại bóc hoa quả, vừa cười tủm tỉm nhìn vợ mình nói chuyện với bà già, sợi kiên nhẫn xen lẫn nhiệt tình, lại càng giống cháu bà ngoại hơn cả Úc Linh, chẳng trách mà bà ngoại lại càng ngày càng thích anh.
Úc Linh đang cầm một quả quít bóc vỏ nghe thấy Hề Từ giải thích xong, rốt cuộc cô hiểu rõ lần trước đi cửa hàng hoa đó thấy bất ổn, ai đời có người nào mở cửa hàng hoa mà lại để ít hoa quả ở trong phòng đâu, chẳng lẽ là dùng để thêm thắt thôi ư? Nhưng sau khi ăn những hoa quả này quả thật sẽ bị nghiện, cảm thấy ăn những loại hoa quả trước đó đều thừa hết, cứ như là loại tốt nhất khác hẳn các loại khác vậy.
Thời gian một ngày trôi qua. Buổi tối theo thường lệ 10 giờ họ mới trở về, trên đường đi ngoài ánh đèn đường ra, chưa nói tới người đi đường mà cả chiếc xe đi lại cũng ít, cả huyện thành như chìm trong bóng tối triền miên vô tận.
Úc Linh ngồi ở ghế sau xe máy, một tay ôm lấy bả vai Hề Từ, bị gió lạnh thổi tới, đôi mắt dần nheo lại. Không rõ vì sao, cả người lại thấy buồn ngủ, đầu cứ gật gà gật gù, đột nhiên rất buồn ngủ.
Két một tiếng, xe máy ngừng lại, cô phản ứng không kịp, cằm đụng lên lưng anh, cơn đau bất ngờ truyền đến khiến cô đuổi sạch cơn buồn ngủ đi. Vừa tỉnh táo lại vẫn hơi mờ mịt, tiếp đó có một bàn tay ôm lấy eo cô, cả người đã rời khỏi ghế sau xe, được người ôm từ xe máy nhảy lên một lùm cây ở ngay ven đường quốc lộ.
Bùng một tiếng, cả chiếc xe máy chợt bay ngược ra ngoài, đập mạnh lên nền đường cứng rắn.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra ngay trong tích tắc, khiến người ta không kịp phản ứng. Úc Linh tỉnh táo ngay lập tức, mở to hai mắt nhìn, chỉ tiếc cả đoạn đường này đèn như bị hỏng cả rồi, có mở ra cũng không nhìn thấy, chung quanh tối đen như mực, ngoài có thể nhìn mơ hồ thấy bóng xe máy trên mặt đường ra thì cô vốn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra nữa.
Trong bóng đêm dường như có thứ gì đó đang tiếp cận dần. Úc Linh nheo mắt lại muốn nhìn thấy rõ chút, Hề Từ đã ôm cô phóng lên ngọn cây ven đường, ngón tay ấn nhẹ lên trán cô một cái, giọng cực kỳ ôn hòa nói với cô, “Úc Linh, em ở đây đợi anh một lát nhé, đừng chạy”
Anh như đang cố cười với cô, sau đó xoay người rời đi, nhào vào trong bóng đêm. Tốc độ anh quá nhanh, nhanh tới nỗi cô còn không kịp phản ứng, chỉ trơ mắt nhìn anh với tốc độ không phải con người chìm hoàn toàn vào trong bóng đêm, thậm chí không rõ anh muốn gì nữa. Rất nhanh sau đó nghe thấy trong bóng đêm truyền ra tiếng động đánh nhau, khiến cô hoài nghi không hiểu có phải họ gặp phải cướp không nữa.
Cũng nhất nhanh Úc Linh phát hiện mình thật quá ngọt.
Kẻ phạm pháp tốt xấu gì cũng là con người mà, còn có thể đá tiểu JJ (cái này mọi người biết rồi nhỉ, của nam giới đó) để tự bảo vệ mình, nhưng nếu không phải con người thì chưa nói tới phản kháng, giá trị vũ lực cũng không cùng cấp bậc.
Gió đêm quất vào mặt, trong mơ hồ truyền tới một mùi vị tanh nồng ghê tởm, Úc Linh chẳng chút nghĩ ngợi nghiêng người lăn sang một bên, cầm di động ấn nút khóa màn hình, ánh sáng đột nhiên soi vào thứ đang tập kích cô kia.
Một con….. Thật khó hình dung đó là thứ sinh vật gì nữa. Thoạt nhìn nó như một con hổ thành niên, bộ dáng cũng khá giống, nhưng trên da thịt nó thì vằn vện dữ tợn, toàn thân tỏa ra tanh nồng, trên đầu còn có hai u lớn, với thẩm mỹ của người bình thường mà nói, thì thứ này không được coi là tốt, mà ngược lại là thân quỷ dị.
Tốc độ của nó nhanh vô cùng, một kích không trúng thì lại nhào tới cô lần nữa. Phản ứng của Úc Linh cũng không kém, nhưng con quái vật kia nhanh quá, cho dù cô có bùng nổ tiềm lực vốn có song cũng bị móng vuốt của con quái vật kia cắt qua da tay, đau đớn trong nháy mắt ập tới khiến cô thở không nổi, cả người bất giác đâm ngang bay ra ngoài, đụng mạnh vào hàng cây ven đường, khiến lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo, đầu hơi choáng váng.
“Yêu nghiệt, dừng tay!”
Một tiếng quát vang lên, Úc Linh cố sức mở to mắt, thì thấy xuất hiện trước mặt một người mặt áo dài cổ quái, ngón tay anh ta cầm một hoàng phù, hoàng phù không gió tự cháy, sáng lên để cho cô thấy rõ mặt đối phương, rồi nhanh chóng nhớ ra người đó là ai.
Là cái người tên Mễ Thiên Sư kia.
Hoàng phù thiêu đốt, sau đó bằng cách thức phi khoa học xông tới con quái vật kia rất nhanh. Quái vật hình hổ rõ ràng bị hoàng phù thiêu đốt trở nên kiêng kỵ khác thường, lùi sau vài bước, xê dịch nhảy né tránh, đôi mắt động vật máu lạnh nhìn chằm chặp vào Úc Linh ngã dưới tàng cây, trong mắt có tia sáng thèm thuồng rất rõ.
Hoàng phù thiêu đốt dần dần tắt, con quái vật kia thấy không bị uy hiếp nữa, lại lập tức phóng tới mục tiêu lần nữa.
“Định phong, tật!” Mễ Thiên Sư lại móc ra một lá bùa, ném thẳng về phía quái vật. Lá bùa dán thẳng trên đầu quái vật, đem nó cố định vài giây, vài giây sau nó lắc đầu, phù văn màu đỏ trên lá bùa dần biến mất, chỉ còn lại có một ít giấy vàng. Rõ ràng nó đã mất đi hiệu lực.
Mễ Thiên Sư thấy phù yêu cố định tác dụng không lớn, chỉ đành có thể hạ chú một tiếng, quyết định liều mạng, rút kiếm gỗ đào bên hông ra, phóng thẳng tới con quái vật kia.
Rốt cuộc Úc Linh cũng cố ép được cơn đau trong người lại, thở hổn hển, ôm ngực bò dậy, dại ra một lúc, mới cố sức định vị được Mễ Thiên Sư và con quái vật kia trong bóng đêm, sờ soạng chung quanh, rốt cuộc cũng sờ tới chiếc di động bị ném đi, định mở đèn pin trong di động ra, tiếng Mễ Thiên Sư bên kia đã truyền tới.
“Đừng mở di động, ánh sáng sẽ thu hút một số sinh vật không phải con người gần đó đó”
Úc Linh khựng lại, đành nắm chặt di động, trừng to mắt nhìn hắc ám chung quanh, đôi mắt chuyển động theo tiếng động.
Đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng nổ lớn, cứ như có vật gì đó từ trên không trung rơi thẳng xuống mặt đất chấn động, ngay sau đó thì nghe được tiếng Mễ Thiên Sư kêu to, “Hề lão đại, anh bên đó không sao chứ? Mau tới cứu Mễ với, không định được!”
Úc Linh trừng to mắt, tiếc là vẫn không nhìn thấy gì như cũ. Lại một trận âm thanh nữa vang lên, tiếp đó là tiếng rống thê lương, trên mặt đất lại truyền ra chấn động lần nữa, ngay sau đó cuối cùng cũng bình ổn trở lại.
Thế giới rốt cuộc cũng khôi phục lại bình tĩnh. Bóng đêm vẫn như thế, chỉ có ánh đèn nơi xa tỏa ra mờ ảo, phảng phất như là ánh sáng duy nhất trong thế giới hắc ám này vậy.
Úc Linh nghe được tiếng chân bước, tiếng dẫm lá khô lạo xạo đi tới chỗ cô.
Cả người cô đau đớn vô cùng, lười biếng dựa người vào hàng cây ven đường, ngẩng đầu nhìn bóng người đi tới trước mặt, mãi cho tới khi người đó bế cô lên, ngửi được mùi hương hoa đặc thù của người đó, cuối cùng cũng thầm thở phào.
“Hề lão đại”
Mễ Thiên Sư cũng đi tới, hơn nữa không rõ lấy đâu ra chiếc đèn pin tiết kiệm năng lượng, cuối cùng chung quanh cũng không còn tối đen như trước nữa. Khi anh ta thấy rõ tình huống trước mặt, phản ứng đầu tiên của Mễ Thiên Sư là có mắt như mù, hai là sao Hề lão đại lại có thể ôm con người chứ? Nhân yêu thù đồ (Người và yêu có thù lớnvới nhau) mà!
Mễ Thiên Sư thấy Hề Từ nhất định có ý đồ gì đó với con gái nhà người ta, từ lần anh ta gặp được cô bé này ở bệnh viện, hành động vẫn luôn lặng lẽ lấy lòng bà ngoại người ta có thể nhìn ra được.
Hề Từ chẳng để ý gì tới anh ta, ôm Úc Linh đặt lên bụi cây bé ven đường, bảo cô ngồi xuống, sau đó ngồi xổm trước mặt cô kiểm tra tình trạng của cô, vừa không quay đầu lại nói, “Mễ, anh đi giải quyết hậu quả cho tốt đi”
Đôi mắt Mễ Thiên Sư gần như dính chặt lên người họ, đặc biệt là nhìn thấy Hề Từ rất tự nhiên kéo quần áo con gái người ta lên xem vết thương kia thì anh ta cảm thấy có gì đó không đúng rồi, nhưng vì hiện tại tình hình không rõ, đành cầm đèn pin để sang cạnh họ soi sáng, còn bản thân đi dọn dẹp sạch hiện trường.
Trung tuần tháng năm gió thổi hơi lạnh lẽo, cây cối phát ra âm thanh xao động, cả thế giới vẫn an tĩnh như cũ.
Úc Linh cau mày, đầu hơi choáng váng, vết thương trên cánh tay rất đau, cả người không thoải mái tý nào. Có thể nói, chuyện đêm nay lại lần nữa vượt qua hiểu biết bình thường của cô, tam quan lại lần nữa ngập tràn nguy cơ, chắc phải củng cố lại lần nữa. Cô phát hiện bản thân mình sinh hoạt trong thế giới vốn có cũng không an toàn như trong tưởng tượng, những thứ phi nhân loại đó không phải đều biết hết, chúng sẽ không công kích con người.
Đi đêm nhiều cũng có ngày gặp quái vật.
Hiện giờ cô biết tinh tường hai điểm, một là đêm nay họ bị quái vật phi nhân loại công kích, hai là người chồng vừa kết hôn có khả năng không phải người thường như tưởng tượng, thậm chí có khả năng còn bất thường nữa.
Nếu nói trước đây cô thấy tò mò thì đều bị những thứ nhỏ mà không phải sinh vật nhân gian bóp nát, vì thế cô chưa bao giờ thích tìm tòi, cố sức duy trì bộ dạng bình thản, giả vờ như mình là người bình thường vậy. Nhưng hiện giờ, chuyện liên quan đến mình vừa kết hôn, hơn nữa còn có được người chồng có cảm tình nhất định, hiện tại cô có phải cũng nên hiếu kỳ chút không nhỉ?
Hề Từ kiểm tra xong ngoại thương cho cô xong, lấy băng vải và thuốc mang theo ra với động tác thuần thục xử lý cánh tay bị thương cho cô, rồi vô cùng nhanh chóng, trình độ thuần thục khiến cô gần như cho rằng anh đã từng luyện qua rồi.
“Em thấy thế nào?” Hề Từ quan tâm nhìn cô. Úc Linh lấy cánh tay không bị thương ấn ấn lên ngực, vừa rồi bị người ta đâm mạnh, hiện giờ vẫn còn thấy đau, nói, “Hơi buồn nôn”
Vẻ mặt anh càng lo lắng, còn lộ ra chút hối hận. Anh không ngờ được đêm nay bọn yêu vật lại tập kích có hai con, lúc ấy cảm giác có một yêu vật khác tiếp cận cô, bị vướng chân nên không thoát ra được, sau đó cảm giác Mễ Thiên Sư xuất hiện, mới chuyên tâm đi đối phó với một yêu vật khác, lại không ngờ vẫn để cô bị thương, điều này khiến anh cứ đau lòng tự trách mãi.
“Thực xin lỗi…”
Úc Linh nhìn anh kỳ lạ, hỏi, “Vừa rồi những con quái vật đó… là do anh gọi tới à?”
“Không phải”
“Đúng thế, có liên quan gì anh đâu” Cô nói đương nhiên.