Người Chồng Yêu

Chương 34



Có Hề Từ đối phó với chỉ yêu vật kia, Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên hợp tác, rất nhanh đã thu phục xong thệ quỷ.

Ngay khi sát khí tiêu tan, thệ quỷ bị thu phục, những oan hồn ma cọp vồ vốn sau khi chết bị thệ quỷ hấp thu thoát ra trên người thệ quỷ, chỉ là quỷ hồn thoát ra, trừ một số ít không có oán khí bị đèn dẫn hồn dẫn hút đi thì còn một số oán quỷ có oán khí quá nặng, nháy mắt thoát khỏi trói buộc của đèn dẫn hồn, trước tiên muốn tìm một thân thể trú ngụ. Cái gọi là thân thể trú ngụ, đó chính gọi là quỷ nhập thân.

Quỷ là do âm khí ngưng tụ mà thành, nam dương nữ âm, dương khắc âm. Trong bốn người thì ngoài Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên hia người có nam tính kia ra, Hề Từ bản thân cũng không sợ quỷ hồn, vì thế không cần nghĩ cũng biết, mục tiêu oan quỷ kia dĩ nhiên là nữ tính duy nhất ở hiện trường rồi.

Ngay khi một oan quỷ lao tới phía Úc Linh chuẩn bị chiếm thân thể cô làm túc thể để trả thù thì người ở đây vốn chẳng phản ứng kịp, Mễ Thiên sư và Vân Tu Nhiên vẫn đang tiến hành bước cuối thu phục thệ quỷ, không có tay đâu mà cứu người, Hề Từ vẫn còn cách mấy bước xa, có nhanh cũng khó có thể tóm được quỷ hồn, chỉ đành trơ mắt nhìn chỉ oan quỷ kia lao về phía Úc Linh.

Chỉ là ngay sau đó, một ánh sáng nhu hòa đột nhiên lóe lên,. Tiếp đó oan quỷ kia phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, toàn bộ quỷ hồn như bị cái gì đáng sợ công kích, linh hồn ánh sáng dần tan biến, cho tới khi biến thành những mảnh linh hồn nhỏ, rồi cứ vậy tiêu tán trong trời đất.

Hồn phi phách tán!

Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên đều giật mình nhìn người ngã ngồi trên đất, đôi tay tự vệ bảo vệ ngay trước mặt cô gái, trong lúc nhất thời khó nói thành lời, họ theo bản năng làm xong công tác xong, một tiếng “Tật” thệ quỷ rốt cuộc được Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên thu vào trong lá cờ đỏ, Vân Tu Nhiên cũng vứt ra một khối ngọc khí, tinh lọc sát khí lan tràn trong không khí.

Hai người thấy rất rõ ánh sáng chợt lóe lên vừa rồi kia, nhưng lại không biết rõ là gì. Hề Từ đã bước tới, lo lắng nhìn cô, “Úc Linh, không sao chứ?”

Vừa nói vừa kiểm tra tình hình trên người cô, phát hiện ra cô cũng không bị quỷ hồn kia làm bị thương, nên đưa tay ra kéo cô đứng lên.

Đèn pin rớt trên mặt đất, úc Linh cứ vậy mà ngã ngồi ở chỗ đó, cả người lạnh cứng, lúc được HỀ Từ léo dậy vẫn ngây ngốc chẳng phản ứng gì, mãi cho tới khi cảm giác được tay lạnh băng của mình được bàn tay to ấm áp của đối phương bao lại, mới chậm rãi quay đầu nhìn về ánh sáng ảm đạm của đèn dẫn hồn, rồi thấy gương mặt tuấn tú của người thanh niên, dáng vẻ lo lắng, rõ ràng là một nhân loại bình thường, đột nhiên đưa tay ra ôm chặt lấy anh, chui thẳng vào trong ngực ấm áp của anh.

Cô cảm thấy hiện giờ cô đã bị kinh hách quá lớn, chỉ cần ôm con người một chút để bình tĩnh trở lại.

Vân Tu Nhiên thu lại nhọc khí tinh lọc sát khí xong, như đang suy tư gì đó nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau kia, trong mắt suy nghĩ sâu xa.

Nhưng Mễ Thiên Sư thì như đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, rốt cuộc đã hiểu vì sao Hề Triển Vương bị thương lâu thế mà chưa lành, quả thật anh ta chẳng biết nói gì cho tốt hơn, nhưng có thể khẳng định chắc chắn rằng, Hề Triển Vương quả thật tuyệt đối yêu vợ anh ta quá mức!

Thần sắc trên mặt anh ta quá rõ, Vân Tu Nhiên vừa thấy cũng hiểu anh ta đã khẳng định là gì, hỏi nhỏ, “Sao thế?”

Mễ Thiên Sư liếc mắt nhìn anh ta, dùng một giọng lớt phớt cười ha ha nói, “Tôi vì sao lại nói cho anh nhỉ? Vân gia nhà các anh chẳng phải được xưng là người đệ nhất Huyền Môn đó sao? Tự mính đoán đi nha”

Vân Tu Nhiên quả nhiên bị giọng điệu khiêu khích này của anh ta làm cho tức giận đến mức mặt căng ra, cố kiếm chế không rút kiếm gỗ đào thọc cho anh ta một cái.

Biết đức hạnh của Mễ Thiên Sư rồi, Vân Tu Nhiên cũng không để ý tới anh ta nữa, thu hồi đèn dẫn hồn lại. Đèn dẫn hồn thoạt nhìn giống như chiếc đèn Khổng Minh vậy, cũng không lớn, có thể đặt được trên tay, mà ánh sáng chỉ vừa đủ, chen chúc đầy quỷ hồn, rậm rạp, nhìn một cái là thấy khủng bố rồi.

Ngay khi đèn dẫn hồn chạm tới tay anh ta, những thứ quỷ hồn đó quay quanh ánh sáng đèn dãn hồn dần khôi phục thần trí, phảng phất cứ như đang nhớ lại những việc khi mình còn sống vậy, lúc khóc, lúc cười hoặc đau đớn, bi thương, theo một câu nói của Vân Tu Nhiên là “Anh còn chờ gì nữa mà không mau đi đầu thai đi” nhóm quỷ hồn sôi nổi khom lưng gật đầu với Vân Tu Nhiên, tiếp đó hóa thành từng làn khói nhẹ nhập vào trong bấc đèn.

Chỗ bấc đèn dẫn hồn chính là một đường thông đi tới hoàng tuyền (suối vàng). Úc Linh nhìn thấy cảnh phi khoa học thế này lại ôm sát Hề Từ lần nữa, hận chỉ muốn biến mình thành vật trang sức trên người anh cho xong.

Hề Từ ho khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, người không hiểu cô thì tưởng cô nhìn thấy đèn dẫn hồn kia thì đang nghiên cứu học thuật quan trọng gì đó, mà không chút hoài nghi gì tới cô gái này vì quá sợ mà ôm chặt lấy người ta không buông.

Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên không chút hoài nghi, thậm chí còn thấy cảnh cô ôm chặt lấy vị đại yêu kia mà thầm tán dương cô thật can đảm quá, quả thật còn làm tốt hơn rất nhiểu người trong tổ Dị Văn bình thường không dám nghĩ tới nữa.

Ôm vị đại yêu bình tĩnh nhìn cảnh thiên sư bắt quỷ gì đó, cô gái này thật can đảm mà tùy hứng quá đi! Ai biết nếu là người khác đêm nay thấy chuyện này chắc không tiếp nhận nổi, thậm chí nặng hơn còn cuồng loạn lên, cuối cùng họ rơi vào đường cùng chỉ đành xin Tổ chức hủy diệt kýt ức của họ mới xong.

Xem ra ký ức cô gái này không cần tẩy đi, đương nhiên nếu Hề Từ muốn che chở cho cô thì họ cũng không dám tẩy.

Đến bây giờ thì nhiệm vụ giải quyết thệ quỷ ở quốc lộ Bàn Sơn cũng đã hoàn thành. Vân Tu Nhiên và Mễ Thiên Sư bắt đầu bắt tay vào kết thúc công việc, cả hai đem những đồng tiền cổ bố trí chung quanh, cùng dây tơ hồng thu cả lại, còn tiện cả ít hương chưa châm rút hết. Tới rìa ngoài, trên mặt đất còn vương ít gạo nếp và chút bùa bị đốt linh tinh cùng máu chó đen nhúng bùn, chôn thẳng xuống đất.

Úc Linh cứ lặng nhìn. Rõ ràng càng nhìn càng thấy sợ, chỉ là không kiếm chế được hai mắt mình, nhìn cảnh họ thu dọn hiện trường, còn có cả những đồng tiền cổ, tơ hồng, hương nến, gạo nếp,linh tình gì đó bổ não hết. Quả thật không bỏ sót gì.

Sau khi thu dọn hiện trường xong, bốn người không kéo dài, vội vã rời khỏi hiện trường lái xe về huyện thành.

Mễ Thiên Sư mở cánh cửa chiếc xe landrover anh ta bị tai nạn hôm ra ra vẫn còn dấu vết, lên ghế lái, ghế phụ có Vân Tu Nhiên ngồi thì bảo, “Lần này ít nhiều cũng có Hề Triển Vương ra tay đối phó với chỉ yêu vật kia, tôi đã đồng ý với anh ấy, chỉ cần anh ấy ra tay thì thù lao không ít, anh thấy sao?”

Vẻ mặt Vân Tu Nhiên vẫn lạnh băng nhìn anh ta. Mễ Thiên Sư vốn không chịu ảnh hưởng, rút một điếu thuốc ngậm trên miệng, chưa bật lửa, nói tiếp, “Nhiệm vụ lần này, cấp bậc cực nguy hiểm thuộc loại A, thù lao phải thế, mệt người nào chứ không thể bỏ Hề Triển Vương được, theo giá cả thị trường, thì tính thù lao của anh ấy, anh cũng phải bỏ ra một nửa đi”

Thái dương Vân Tu Nhiên nổi đầy gân xanh giật giật, rốt cuộc mở miệng, “Vùng này là địa bàn của anh ấy, những yêu vật sa đọa đó vốn là do anh ấy phụ trách thu dọn, tôi còn chưa lên án những kẻ yêu thất tín bội nghĩa nữa kìa, còn muốn thù lao sao?”

Người Vân gia đối với yêu tuy không coi yêu như kẻ thù, nhưng với loại yêu phi nhân loại thế này không có cảm tình. Nếu không phải tổ Dị Văn được cải cách, muốn nói cái gì mà bắt kịp thời đại, cố tìm trong cái chung, gác lại bất đồng, cùng những kẻ đó kiến quốc ký hiệp ước với yêu tinh không xâm phạm địa bàn lẫn nhau. Người Vân gia vốn không thể ở chung một chỗ với yêu được, càng không thể cho một con yêu ở trước mặt mình làm loạn.

Vì thế, không phải do anh ta luyến tiếc thù lao gì, mà thù lao này cấp cho một con yêu, thấy thế nào cũng nghẹn uất không chịu nổi.

“Anh nói vậy, thế yêu dựa vào đâu mà chịu giúp chúng ta chứ? Chẳng nhẽ anh cho rằng yêu là kẻ giữ gìn hòa bình thế giới là chuyện đương nhiên sao?” Mễ Thiên Sư nói.

Lời này rõ ràng là khinh bỉ Vân Tu Nhiên, yêu không làm loạn, làm hại đến con người là tốt rồi, còn giữ gìn hòa bình cái khỉ gì chứ?

Mễ Thiên Sư tiếp tục lải nhải, lúc tiến vào huyện thành, Vân Tu Nhiên cảm thấy đầu vừa đau vừa nhức, mãi cho tới khi xuống xe, mặt lạnh lùng bị phát nát, đen xịt nói, ‘Mai chuyển tài khoản cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền cho anh”

Trên mặt Mễ Thiên Sư lộ ra nụ cười sáng lạn, trong nháy mắt cả người anh ta như sáng bừng lên, “Ok”

Vân Tu Nhiên vừa mới rời khỏi, đột nhiên nhớ ra gì đó, một tay chống cửa xe, nhìn anh ta chằm chằm hỏi, “vị Giang tiểu thư kia ở cùng vị dại yêu, bất kể họ có quan hệ gì, tốt nhất nên tách ra nhanh chóng. Không cần tôi nói anh cũng biết đó, sau này sớm muộn gì cũng sẽ có người tới khuyên họ tách ra thôi”

Mễ Thiên Sư phun khói trong mồm ra, chép chép miệng bảo, “Thật ăn no rửng mỡ mà, quản chuyện đó làm gì? Đến lúc đó họ tự khuyên sau đi, cố hủy mười tòa miếu cũng đừng có hủy cọc hôn nhân, tổ tiên đã nói rồi, sao còn có kẻ bảo thủ không thông đến vậy chứ?”

Nước tới nước này rồi mà anh ta vẫn thấy không đúng, Vân Tu Nhiên cũng không nói gì nữa. Thừa lúc còn khuya, Vân Tu Nhiên một thân áo trắng ngạo nghễ đi mất.

Mễ Thiên Sư lái xe về nhà họ Từ.

Hề Từ còn nhanh hơn cả họ, lúc Mễ Thiên Sư vào tới cửa thì hai người đã sớm trở lại. Úc Linh đang ngồi co trên sô pha, trên tay cầm một ly trà sữa nóng hổi chậm rãi uống, mùi thơm trà sữa ngọt ngào trôi từ yết hầu xuống, khiến cả người cô ấm áp, xua tan đi lạnh lẽo ở trên núi lúc trước, cuối cùng cũng khiến cô thả lỏng.

Nhìn thấy Mễ Thiên Sư trở lại, con Anh Vũ Kim Cương hai móng chân đang túm lấy một hòm thuốc ném trước mặt anh ta, cười khạc khạc nói, “Mễ mau bôi thuốc đi, đừng làm bẩn nhà, điểu mỗi ngày  quét nhà cũng không dễ đâu”

Mễ Thiên Sư cười hì hì lên tiếng, rất thành thục mở hòm thuốc ra bắt đầu xử lý vết thương trên người mình.

Ánh mắt Úc Linh nhìn xuống mấy vết xước trên cánh tay anh ta, nhớ lại tình hình lúc ở trên núi, rồi cái vị Vân Tu Nhiên một thân áo trắng quen thói sạch sẽ dính đầy bùn máu kia, lại lần nữa biết rõ nghề bắt quỷ này nguy hiểm đến mức nào, đầy quật cường muốn đối kháng lại với tinh thần vốn đã cực thống khổ rồi, quả thật chẳng bằng người ta làm việc tý nào.

So ra thì có vẻ như Hề Từ rất nhẹ nhàng thì phải nhỉ?

Mễ Thiên sư vừa xử lý vết thương vừa nói, “Hề lão đại, thù lao của anh mai mới chuyển tới tài khoản cho anh nhé, dựa theo giá cả thị trường, thấy sao? Tôi cũng đủ thành ý đó chứ? Biết hiện giờ anh kết hôn rồi còn muốn nuôi gia đình nữa, cho anh kiếm thêm nhiều thu nhập, sau này có chuyện gì lại gọi anh, thù lao thì vẫn thương lượng tốt như cũ”

Hề từ vốn mặc kệ anh ta, nói với Úc Linh, “Đói chưa? Anh nấu cho em chén cháo thịt nạc nhé”

Úc Linh nhìn anh một lúc rồi gật gật đầu.

Đêm nay vận động quá độ, rồi lại phải chịu kinh hoảng, quả thật có đói thực, cũng kệ chuyện giảm béo đi, rốt cuộc tiếp nhận chuyện anh chăm sóc. Lúc nhìn thấy bộ dạng cao hứng của anh như thế, cô xoa xoa miệng, thật khó lý giải tâm tính của mình khi anh bắt đầu bón cho cô ăn. Chẳng lẽ đàn ông sau kết hôn thì bắt đầu thích bón cho vợ sao?

Mễ Thiên Sư vạch ra, lộ ra vết thương bên ngoài sau khi đã xử lý xong, tiếp đó bắt đầu cởi bỏ áo dài ra, cả quần áo cũng cởi tới hông, lộ ra bộ ngực vạm vỡ khỏe mạnh, rồi bôi thuốc lên bụng và vùng hông. Ở đó ngoài trầy xước ra thì còn có mấy vết cào của mãnh thú nữa, giống y vết thương trên cánh tay của Úc Linh, vừa thấy thì đã biết ngay là loại yêu vật này gây thương tích rồi.

Con Anh Vũ Kim Cương nói ồn ào, “Tổn thọ quá đi, các anh thế mà gặp phải yêu vật sa đọa, chẳng trách mà cần gọi Hề Triển Vương”

“Cũng không phải thế, lần này ít nhiều là nhờ Hề lão đại, nếu không lần này chúng tôi chắc sẽ bị giam ở đó. Đúng rồi, loại yêu vật này tuy không lợi hại cho lắm, nhưng sức lực lại cực mạnh, dù dùng cả phù kim cương nhưng vẫn bị nó cào cho một nhát, thật đúng là khiến người ta không chịu nổi mà” Mễ Thiên Sư thở dài.

Con Anh Vũ Kim Cương dùng móng vuốt cầm một băng vải đưa cho anh ta, đồng tình nói, “May là điểu còn chưa thành tinh, không phải đối mặt với nguy hiểm như thế” Vừa nói vừa thu dọn rác, miệng còn ngậm giẻ lau, lau mặt bàn bị Mễ Thiên Sư làm bẩn.

Một người một chim cứ như bạn cũ nói chuyện phiếm với nhau vậy, bởi thế mới thấy Mễ Thiên Sư vốn là khách quen ở đây, nhưng nội dung họ lộ ra khiến Úc Linh rơi vào trầm mặc.

Úc Linh ngồi co trên sô pha, yên lặng liếc mắt nhìn con Anh Vũ Kim cương cần mẫn làm vệ sinh như một cô gái ốc đồng vậy, rốt cuộc cũng khẳng định sự hoài nghi của minh cho tới giờ: con Anh Vũ Kim Cương này thực sự đã thành tinh rồi, mà là một con điểu yêu a a a!

Biểu hiện của cô bình tĩnh quá mức, thậm chí chẳng có tý khác thường nào, vì thế một người một chim cũng không nhìn ra dao động trong lòng cô, đem mọi thứ che khuất hết.

Khả năng phát hiện ra cũng chỉ có sinh vật phi nhân loại kia thôi, Úc Linh mãi cho tới khi Hề Từ bưng cháo tới trước mặt cô mới bừng tỉnh.

“Người đẹp ơi, có muốn uống trà không?” Con Anh Vũ Kim Cương bay tới trên tay vị sô pha co ngồi, đập đập cánh vui sướng hỏi.

Úc Linh yên lặng nhìn nó một lúc, rồi mới nói rụt rè, “Không cần, cám ơn”

“Đừng cảm tạ với không cảm tạ nhé, vì phục vụ người đẹp là vinh hạnh của điểu mà” Con Anh Vũ Kim Cương hạ người xuống, thoạt nhìn cực kỳ linh hoạt.

“Mày đừng nịnh nọt nữa!” Mễ Thiên Sư lầu bầu, “Tôi đối với anh tốt như thế, lần nào cũng mang quà tới cho anh, trước nay anh có đối xử tốt với tôi như thế đâu”

Con Anh Vũ Kim Cương khinh bỉ nói, “Anh là giống đực, còn cô ấy là giống cái, lại còn là vợ của Hề Triển Vương nữa, sao có thể coi là một được? Đợi khi nào anh biến thành giống cái, thì điểu cũng sẽ nịnh nọt anh như thế thôi”

“Vậy anh cứ để nguyên như cũ đi”

Một người một chim này lại tiếp tục đấu võ đến sướng mồm, Hề Từ và úc Linh cùng ngồi bên nhau ăn mì, gắp thịt sang hết chén cô. Thịt là chiều nay anh mới lấy, mùi vị rất ngon, ít nhất cũng khiến mễ Thiên Sư vẫn thèm, nhưng lúc này vẫn xử lý vết thương song vẫn liếc về phía đây, tốc độ lại nhanh thêm mấy phần.

Úc Linh yên lặng ăn, rốt cuộc cũng áp được cơn sóng lòng xuống, cũng tiếp nhận chuyện người chồng mới kết hôn nuôi một sủng vật hóa ra là một chim yêu thực sự, xét thấy con chim yêu này ngoài có thể nói là biết làm việc ra thì không có hại người khác, cô cũng bình tĩnh hẳn.

Một con chim chưa thành tinh, hình như rất đáng yêu đó. Có thể là do thịt ngon quá nên Mễ Thiên sư thèm ăn không chịu nổi nữa, tùy tiện băng bó vết thương trên người xong, chạy nhanh vào bếp lục lọi. Cả buổi tối bận rộn anh ta đã đói tới mức bụng lép kẹp cả rồi, nếu trước đây thì Hề Từ vốn kệ anh ta, nhưng hiện giờ anh đã cưới vợ, ngày nào cũng muốn bón cho vợ anh, thực ra cũng thấy mình được lợi lắm.

Mễ Thiên Sư quyết định, sau này không có việc gì thì chạy tới ăn chùa ở nhà Hề Từ. Cả ba người ngồi trên sô pha sì sụp húp cháo, con Anh Vũ Kim Cương lại chịu thương chịu khó quét tước vệ sinh, trong cảnh đó bỗng chốc thấy cực kỳ hài hòa.

Cuối cùng cũng ăn xong cháo, Úc Linh cầm lấy giấy ăn Hề Từ đưa cho lau miệng, rồi nhìn về phía Mễ Thiên Sư hỏi, “Mễ Thiên Sư, yêu và yêu vật có gì khác nhau không? Yêu thành tinh và chưa thành tinh có gì khác nhau không?”

Con Anh Vũ Kim Cương đang cầm giẻ lau đột nhiên rớt xuống. Hề Từ không kìm được nhìn cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.