Người Chồng Yêu

Chương 48



Kỳ kinh tới không phải bệnh, đau tới mức muốn mạng người ta mà. Úc Linh chưa bao giờ biết hóa ra đau bụng kinh lại có cảm giác này, cứ như có một cái búa nhỏ ở trong bụng cô cứ nện từng búa từng búa một, cũng không biết đau tới mức nào, nhưng loại cảm nhận dội lên từng đợt thế này thì rất sâu, nắm không rõ, mà ngược lại càng khiến con người ta thêm khó chịu khổ sở.

Nên biết rằng, trước đó cô chính là một đứa trẻ khỏe mạnh, chưa từng bị đau bụng kinh kiểu thế này. Có thể lần này do bị dầm mưa hơn nửa đêm, lại chui vào trong âm huyệt bị âm khí đông lạnh, âm khí gây tổn thương mạnh nhất với thân thể con người, vì thế không những khiến cho kỳ kinh của cô tới sớm, thậm chí còn để lại cả di chứng nữa.

Cho dù con gái có khỏe mạnh thế nào đi chăng nữa, thì trong thời gian đèn đỏ, cũng trải qua một trận khó chịu không ngóc dậy nổi. Trước đó cuộc sống của cô còn có trợ lý giúp, lại được dì An Như vô cùng quan tâm, nên không lo lắng tới chuyện gì hết, sức khỏe cũng được chăm sóc rất tốt, không giống lần này, thật sự vừa bị ép buộc đến khó chịu.

Hề Từ ngồi ở trước giường lo lắng nhìn thần sắc Úc Linh nằm trên giường yếu ớt không dậy nổi, điều này mới khiến anh biết cô lâu tới vậy lần đầu tiên thấy cô lộ ra bộ dạng yếu ớt đến thế, trong lòng không chỉ lo, nếu Úc Linh không phản đối, hiện giờ anh đã muốn lái xe suốt đêm đưa cô tới bệnh viện trong thành khám rồi. Rõ ràng nếu làm vậy thì sẽ bị người ta cười nhạo cho mất.

“Đau lắm sao?”

Úc Linh không muốn mở miệng nói chuyện, cứ yếu ớt nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn đèn trần nhà chằm chằm.

Hề Từ hơi lo lắng, anh chưa bao giờ biết con gái vào thời điểm đèn đỏ lại yếu ớt đến vậy, dọa cho anh sợ. Nghĩ ngợi, anh bưng tới một ly đường đỏ mà nhân viên phục vụ làm cho để đưa cô uống, xoa xoa mồ hôi lạnh chảy trên trán cô, sau khi lau mồ hôi cho cô, thì đứng dậy ra cửa.

Nửa đêm, phó đạo diễn Hứa vừa tiễn bác sỹ trong sơn trang đi xong, mới nằm nghỉ một lát thì bị tiếng đập cửa tỉnh lại. Đợi tới lúc mở cửa thấy người thanh niên tới làm phiền, bác sỹ bảo, “Thời gian phụ nữ đèn đỏ thì quả thật cần phải chú ý…”

Còn chưa nói xong, Hề Từ đã không ngại học hỏi, “Phải chú ý gì ạ?’

Bác sỹ không kìm được liếc anh một cái, lúc này mới để ý thấy đó là một người vô cùng tuấn tú trẻ tuổi, vẻ mặt đầy nghiêm túc hỏi loại chuyện phụ nữ thế này, nếu không phải trong nhà có phụ nữ, thì chắc hỏi cho bạn gái gì đó, có thể tới đây hỏi, rõ ràng là một người đàn ông vô cùng tỷ mỷ cẩn thận rồi.

Ngay lập tức bác sỹ không biết Hề Triển Vương đã nói chuyện để ý thời gian phụ nữ trong thời gian đèn đỏ thế nào, rồi đưa cho anh một viên giảm đau.

Úc Linh thấy anh ra ngoài, rồi lại nhanh chóng quay lại, chỉ liếc nhìn anh một cái, vẫn suy sụp tinh thần.

Hề Từ rót một chén nước ấm, lấy thuốc giảm đau tới bảo, ‘Đây là thuốc giảm đau, nhưng bác sỹ có nói là loại này không nên uống nhiều, tránh sau này bị tác dụng phụ”

Úc Linh ngoan ngoãn uống thuốc giảm đau, nói không còn hơi sức nữa, “Trước kia em cũng không đau thế này”

Ai ngờ Hề Từ nghe thế lại rất áy náy, một lát sau, lại nói nhẹ nhàng, “Úc Linh, xin lỗi em”

“Vâng?’ Úc Linh nhìn anh kỳ lạ, không rõ anh vì sao có vẻ mặt áy náy thế.

“Nếu không phải vì anh thì em cũng sẽ không lên núi, hơn nữa hôm nay anh ở bên ngoài quá lâu…” Nói đến đây, sắc mặt Hề Từ không ổn lắm.

Lần này lệ quỷ xuất thế, quấy rối địa khí trong núi, một ít yêu và yêu vật đều nhân cơ hội chạy đến tác loạn, để trấn áp chúng, anh mất khá nhiều thời gian, không ngờ được lúc trở về sơn trang, chợt nghe thấy cô đi theo đoàn làm phim vào trong núi, tự dưng hiểu rõ cô không yên tâm với Du Lệ, đi theo để ý, ai ngờ lệ quỷ bám trên người Ngô Bằng Linh do được âm trạch cung cấp âm khí hôm nay cho Ngô Bằng Linh, năng lực lớn hơn chút, có thể liên hệ với một số yêu vật trong núi làm loạn.

Úc Linh nhìn anh một cái, đưa tay ra nắm lấy tay anh. Tay anh vô cùng đẹp, thậm chí có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật cũng không ngoa, mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ, da trắng nõn không tỳ vết, tựa như một đôi tay chuyên đánh đàn dương cầm vậy, hơn nữa nó vô cùng ấm áp sạch sẽ, khiến người nắm cứ không muốn buông ra.

Cô rất thích tay anh. Hoặc nói cô không những chỉ thích mỗi tay anh mà còn thích cả chuyện ôm ấp của anh nữa.

Cô biết anh không lâu, từ lúc kết hôn tới giờ vẫn chưa tròn một tháng, vẫn chưa nảy sinh nhiều tình cảm thâm sâu, nhưng cô cảm thấy mình đang dần thích anh, chỉ cần có anh ở bên, thì bất kể gặp phải yêu ma quỷ quái gì cũng đều có cảm giác yên tâm, chỉ cần nhìn thấy anh thì trong lòng đã vui lắm rồi.

“Liên quan gì đến anh đâu? Em tự mình muốn tới, tối nay cũng là em theo Du Lệ cùng vào núi mà” Cô nói nhẹ nhàng, không có ý trách anh.

Từ nhỏ cô có thế nhìn thấy một số ít loại phi sinh vật đáng sợ, sau đó lớn lên một chút mới hiểu được mình là trường hợp bất thường, mới rồi vừa biết mình khác hẳn mọi người. Sau đó cũng quen mình dù đi đâu, cũng sẽ gặp phải loại phi sinh vật này, cố sức không nhìn chúng. Điều đó và thể chất của cô có liên quan với nhau, chẳng trách người khác được, vì thế cô cũng sẽ không vì người khác không tới cứu mình kịp thời mà sinh lòng oán hận.

Con người còn sống sao lúc nào cũng mong chờ từng giây từng phút có người tới cứu mình chứ?

Hề Từ nhìn thấy cô mỉm cười, đưa tay nắm lấy đầu ngón tay cô phát lạnh. Nhớ lại lời bác sỹ vừa nói, anh cứ đơn giản lên giường, ôm chặt cô vào lòng, đặt tay lên bụng cô xoa nhẹ. Nghe nói làm vậy có thể giảm bớt cơn đau bụng kinh, tuy không rõ có phải thật không, nhưng Hề Từ lại cảm thấy mình phải thử một lần.

Lần đầu tiên trong đời, Hề Từ cảm thấy mình hẳn là nên chủ động đi tìm hiểu một chút gì đó của con người đi.

“Đỡ hơn chưa?’ Hề Từ xoa nhẹ một lúc, hỏi nhỏ.

Úc Linh vốn đang nhắm mắt lại, nghe thấy anh hỏi, mở to mắt nhìn anh cười cười bảo, “Đỡ một chút” Thật ra vốn không có cảm giác gì lớn, nhưng vẻ mặt anh đầy thành thật cô không nỡ khiến anh thất vọng.

Hề Từ nghe xong quả nhiên rất cao hứng, lại tiếp tục duy trì tiết tấu xoa vào bụng cô. Úc Linh tuy rất đau nhưng vẫn nhớ mọi chuyện, hỏi, “Đúng rồi, lúc về, em thấy Du Lệ có vẻ hơi khác, không rõ cô ấy…. có bị lệ quỷ kia làm bị thương không nữa?”

“Không sao, coi như may mắn đi” Hề Từ không để ý đáp, “Ngô Bằng Linh sai khiến cái vị mập ý đó lấy một bộ quần áo của cô ấy hại cô ấy, nhưng vị mập ú kia quá sợ nên không lấy, cứ cầm bừa không thứ cô ấy không hay mặc thay vào. Lúc trước cô ấy sở dĩ bị ngất đi trong núi, là do nguyên nhân con lệ quỷ kia động tay chân, nhưng do uy lực không lớn nên cô ấy tỉnh lại rất nhanh, chỉ có thân thể hơi yếu chút, còn mọi thứ không đáng ngại”

Nghe thấy anh giải thích, Úc Linh mới hiểu vì sao Ngô Bằng Linh lại tức giận túm phó đạo diễn Hứa lên núi đến thế, chỉ sợ là tức chuyện bị ông ta lừa thôi.

“Thật không sao chứ?’ Úc Linh vẫn thấy lo, “Không có thứ bẩn nào bám trên người cô ấy chứ?’

“Không, chỉ mắc bệnh chút sau đó thì ổn ngay thôi”

“Mắc bệnh ư?’ Giọng Úc Linh hơi cao chút.

Cô trong mắt Hề Từ dường như lại khôi phục lại sức sống như ban đầu, hơi buồn bực, phát hiện ra mình có vẻ chẳng hiểu tính con gái nhân loại gì hết. Nhưng cô ấy có thể khôi phục lại sức sống, trong lòng anh cũng thấy vui hơn.

Nhưng Úc Linh lại muốn nói thật cho anh biết, tính con gái nhân loại không phải tốt như thế, trong nháy mắt đầy sức sống chỉ là hồi quang phản chiếu, cô nhanh chóng ủ rũ rồi tiếp tục nằm thẳng cẳng trên giường chậm rãi ngủ.

Chắc là tối hôm kia bị ép buộc khổ sở, hơn nữa bà dì của cô ào tới, sáng mai tới tận mười giờ Úc Linh mới dậy nổi. Sắc mặt cô vẫn u ám như cũ, tinh thần vẫn chưa ổn.

Do dì cả vẫn tiếp tục phát huy sức mạnh của nó, khiến cho lần đầu tiên Úc Linh mới biết được sức mạnh của dì cả đáng sợ tới cỡ nào, cô gian nan trải qua mấy ngày, vô cùng nhớ tới những năm tháng vui vẻ trước đó.

Hề Từ thấy bộ dạng của cô, suýt nữa thì hận không thể ôm chặt cô vào trong lòng đó.

Là một đại yêu vô cùng thanh cao, anh ngoài chuyện quản tình yêu ra thì lúc nào cũng là sinh vật không bao giờ quan tâm tới kẻ khác, đâu biết có một ngày kết hôn cùng một con người, mới phát hiện ra con người có rất nhiều vấn đề…

Bữa sáng thơm ngào ngạt gồm cháo thịt băm, nếu rất ngon, húp vào trong dạ dày khiến bụng ấm hẳn lên, khiến Úc Linh thấy dễ chịu hơn chút. Sau khi ăn sáng xong lại tiếp tục cuộn tròn không muốn động đậy. Hề Từ dĩ nhiên cũng ở bên cạnh cô, mãi cho tới khi có mấy người tới.

Trợ lý Du Lệ là tiểu Trịnh là người tới đầu tiên, vốn là đại Du Lệ sẽ tới thăm Úc Linh nhưng lại hoảng sợ chuyện Giang cô nương cứ vùi đầu chết dí trong phòng.

“Chị sao thế?”

“Đau bụng” Úc Linh nói thản nhiên, trước mặt người ngoài, dù sống không bằng chết cô cũng có thói quen nói thẳng.

Tiểu Trịnh lập tức nhìn biết ngay, thấy cô không có tinh thần, cũng không thể chia sẻ nỗi thống khổ cùng cô, đành bảo, “Vậy chị cứ nghỉ ngơi đi, đợi trưa chị Du xong việc sẽ tới thăm chị”

Úc Linh gật đầu hỏi, “Lệ Du hiện đang làm gì? Sức khỏe của cô ấy không sao chứ?”

Tiểu Trịnh hơi ngạc nhiên, không rõ sao cô lại biết Du Lệ sinh bệnh, nói thành thật, “Sáng nay mặt trời lên, Đạo diễn Chung bảo muốn đi chụp chút, vì thế mới sáng sớm đã xuất phát, chị Du có lẽ bị mắc mưa hôm qua, hôm nay hơi sốt nhẹ, nhưng chị cũng biết đó, quảng cáo này cũng không thể ngưng được”

Vì thế Du Lệ mới cố mà lên sân khấu. Tuy trong lòng Úc Linh lo lắng, nhưng biết Du Lệ là một người chuyên nghiệp, bảo tiểu Trịnh chăm sóc cô nàng cẩn thận, rồi bảo cô rời đi.

Tiếp đó là Vân Tu Nhiên tới. Vừa vào cửa, Vân Tu Nhiên liền nói với Hề từ, “Chuyện lần này cảm ơn anh, hai ngày nữa tôi sẽ gởi tiền vào tài khoản của anh”

Hề Từ rót cho Úc Linh một ly trà táo đỏ, đáp bừa. Vân Tu Nhiên tự nhận là chẳng có gì hay ho nói với một đại yêu, chẳng qua chỉ tới đây nói với anh một câu rồi lập tức chuẩn bị rời đi thì bị Úc Linh gọi lại.

“Vân Thiên sư, yêu vật thường sợ cái gì nhất?’

Vân Tu Nhiên ngưng lại, ngạc nhiên nhìn cô, không rõ ý này của cô là gì.

Úc Linh cũng là người biết nhìn, đột nhiên nhớ tới cảnh bị yêu vật tập kích tối qua, lòng bàn tay cô sáng lên ấn ký, sau đó thì có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, rồi dì cả lại tới ào ào, khiến cô quên béng chuyện này, mãi cho tới khi nhìn thấy Vân Tu Nhiên là một thiên sư chính cống, mới nhớ tới chuyện này nên gọi lại hỏi một câu.

“Chính là chuyện tối qua gặp yêu vật đó đó” Úc Linh nói chậm rãi, “không hiểu vì sao, thể chất của tôi có vẻ rất đặc biệt với yêu vật, cuối cùng tôi không thể đợi lần nào cũng có người tới, nên…”

Vân Tu Nhiên liếc mắt nhìn Hề Từ ngồi cạnh cô, thấy thần sắc anh vẫn bình thản, trong lòng cũng không muốn chõ mỗm vào, nên tiện nói ngay, “Yêu vật thường sợ lửa, nếu muốn tiêu diệt chúng, pháp thuật thiên sư và yêu lực đại yêu đều dùng được” Nhưng cô chính là người thường, bất kể là có thể học thuật pháp hay yêu lực gì đó đều không thể thực hiện được. “Đương nhiên, điều này chỉ nhằm vào một số ít động vật nhỏ thôi, nếu gặp phải yêu vật lợi hại thì lửa nhân gian cũng không có hiệu quả gì với yêu vật cả”

Úc Linh gật gật đầu, hơi đăm chiêu nhìn chằm chằm tay trái mình, ở đó cũng chẳng có gì, cứ như ấn ký sáng lên tối qua chỉ là ảo giác của cô vậy.

Đợi Vân Tu Nhiên rời đi, Hề Từ giữ chặt tay cô hỏi, “Em nhìn cái gì thế?”

Úc Linh cũng không muốn giấu anh, bảo, “Hề Từ à, hôm qua trước khi các anh tới, tay của em hình như sáng lên, chính là chỗ này, có một ấn ký kỳ lạ…” Cô ấn vào lòng bàn tay trái, kể lại chuyện bản thân gặp phải trong núi cho anh nghe.

Hề Từ yên lặng nghe, mãi cho tới khi cô nói xong thì ngẩng đầu nhìn cô, hơi cứng ngắc người, rồi mới nói, ‘Anh cũng không rõ đó là gì nữa, nhưng rõ ràng là nó có thể bảo vệ em”

Úc Linh nghe xong thì cảm thấy anh nói rất có lý, nếu cái gì đó có thể bảo vệ mình thì cho dù chẳng rõ có liên quan gì thì biết đâu sau này mình có thể biết rõ hơn.

Chỉ lúc bản thân đang nghiên cứu tay mình thì phó đạo diễn Hứa lại tới.

Nhìn vị mập cả đêm đã khôi phục hơn nửa tinh lực, Úc Linh mới cảm khái sức lực sinh mệnh của ông ta thật dai, cứ như con gián có đánh cũng không chết vậy.

Trên mặt phó đạo Hứa dán một miếng băng dính, lăn vào, xoa xoa tay nói với Hề Từ, “Hề tiên sinh, làm phiền rồi, không rõ anh có biết cách liên lạc với Vân tiên sinh không ạ?”

“Không” Hề Từ nói lãnh đạm.

Phó đạo Hứa mặt dày nói, “Hề tiên sinh, đừng vậy mà, tuy tôi chỉ là người thường, nhưng cũng nhất định không tiết lộ thân phận của các anh ra ngoài. Thế giới này rất nguy hiểm, đúng là cần những đạo sĩ như các anh trừ ma diệt yêu, các anh đều là người tốt…”

Khóe miệng Úc Linh mím chặt, gã mập này đúng là nịnh nọt khiến người ta khó nuốt nổi, chẳng trách mà ông ta có thể chạy trước một chân tham gia đoàn làm phim của đạo diễn Chung, cứ kiểu luồn cúi như thế, sao không loạn lên. Chỉ là thói xấu lạm dụng tý chức thông đồng với ngôi sao nữ, che giấu không tốt lắm, nhưng trải qua chuyện lần này, nói vậy sau này ông ta hẳn không dám tái lại chuyện này nữa.

“Tôi và anh ta không thân lắm, nên không có số điện thoại của anh ta” Hề Từ cắt ngang lời nói ông ta. Phó đạo Hứa thấy anh không nói dối, lập tức thất vọng, bộ dạng buồn thiu. Xem ra mấy ngày nay ông ta bị quỷ dọa cho sợ quá mức rồi, mới có thể nghĩ bái một vị thiên sư như thế.

Lúc này Úc Linh cất lời, “Phó đạo Hứa, không biết hiện giờ Ngô Bằng Linh sao rồi?’

Trên mặt phó đạo Hứa có vẻ mất tự nhiên, tuy lệ quỷ bám trên người Ngô Bằng Linh đã tách ra, nhưng chỉ nghĩ tới thể chất của người phụ nữ này hấp dẫn quỷ thôi, ông ta liền hận không thể trốn cô ả thật xa ra. Nhưng Úc Linh hỏi, ông ta không thể không trả lời, nên nói ngay, “Nghe trợ lý của cô ấy nói, sáng nay cô ấy đã tỉnh, nhưng sức khỏe quá yếu, cần tĩnh dưỡng, hơn nữa cô ấy cứ như chẳng nhớ rõ mình lên núi thế nào nữa”

Không nhớ rõ, thì chính là lúc ấy cô ả đã bị lệ quỷ không chế thân thể rồi, áp chế cả thần trí của cô ả.

“Vậy cô ấy có còn nhớ chuyện gì xảy ra trên người mình không?’

“Đương nhiên là nhớ rõ” Phó đạo Hứa nói kích động, “Vốn cô ấy không muốn nói, nhưng tôi nói dối trong điện thoại một tý cô ấy mới nói, người phụ nữ này cũng thật là…” Phó đạo Hứa trong lúc nhất thời không biết đánh giá loại phụ nữ như Ngô Bằng Linh thế nào nữa.

Úc Linh không hỏi lại thêm. Nhưng đợi tới chiều, rốt cuộc cô cũng dời tới chỗ có nắng phơi nắng, phó đạo Hứa lại thần thần bí bí tới nói với cô, “Giang tiểu thư, cô biết không, vừa rồi trợ lý Ngô Bằng Linh gọi điện thoại tới nói hôm nay có người đến viện trấn an cô ấy, sau đó Ngô Bằng Linh liền quên ngay tất cả mọi chuyện cô ấy làm, thật sự thần kỳ quá….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.