Người Chưa Yêu

Chương 5



Chân dài đèo tôi đến một quán cà phê nhỏ ở ngoại ô thành phố. Tháng cuối năm, gió Đông Bắc thổi mạnh, rét đến thấu xương. Nói lạnh vậy thôi chứ tôi cũng không phải là người chịu tất, cái kẻ có tấm lưng cao cao trước mặt như tượng đài chắn hết cả gió đông.

Một quán cà phê nhỏ theo không gian Pháp ấm cúng, màu vàng nhạt ấm áp lấn cả cơn gió lạnh ngoài kia. Tôi dễ chịu hít hà cái không khí thơm thoang thoảng mùi cà phê, cả mùi bơ bánh mới. Mùa đông ăn cái bánh, uống ly cà phê nóng thì tuyệt còn gì bằng. Chân dài dẫn tôi lên gác, tôi cũng ngơ ngơ đi theo. Hắn có vẻ là khách quen nơi đây, từ lúc hắn vào quán, ai cũng vui vẻ chào hắn. Họ nhìn tôi, ánh mắt thoáng dò xét rồi lại cười kì lạ.

Tôi với hắn từ lúc ngồi xuống bàn thì chẳng ai nói với ai câu nào, đơn giản mỗi lần tôi với hắn đụng mặt, hắn luôn là kẻ khai hỏa trước. Còn bây giờ, hắn im lặng còn tôi ngồi ăn bánh uống nước. Đến khi bánh hết, cà phê cũng cạn, tôi bắt đầu có dấu hiệu ăn no muốn ngủ. Hắn lại như cái tượng ngồi im, biểu cảm trên mặt cũng không thèm đổi.

Bất quá, tôi phải mở lời trước. Miệng hắn hôm nay đúng là dính bã chó.

- Em ăn xong rồi.

Lại nói về vấn đề xưng hô, một ngày mẹ hiền bắt gặp tôi nói chuyện trống không với hắn, đương nhiên là giáo huấn tôi một trận. Hắn ỷ có mẹ tôi chống lưng mà làm càn, bắt tôi gọi một tiếng "anh", xưng "em" cho phải lễ.

- Ừ.

Hắn đáp nhẹ một cái rồi lại im. Tôi bắt đầu cáu:

- Em muốn về.

- Ừ.

Không để tôi nói tiếp, hắn lấy tay ôm mặt tôi, bắt đối diện với mắt hắn. Tôi không ngờ cũng có một ngày, hắn lại nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc thế này.

Mắt sâu nhìn chằm chằm vào mắt tôi, tôi bất đắc dĩ phải nhìn vào mắt hắn, cũng phát hiện hình tôi trong mắt hắn rõ thế nào.

Hơi nóng phả nhè nhẹ trên mặt tôi, hắn nói:

- Làm bạn gái anh đi!

- Hở?

Tôi không biết phải đối đáp như thế nào, chỉ biết tròn ngơ mắt nhìn. Sau một vài giây ngơ mắt nhìn, tôi hất tay hắn ra.

- Anh cứ đùa, em muốn về ngủ! - Tôi còn rất chân thật mà há miệng ngáp một cái rõ to.

Hắn còn thật hơn cả tôi, lần này không chỉ nhìn tôi nghiêm túc mà đứng hẳn dậy. Chiều cao hắn đã khủng bố rồi, còn đứng sừng sững trước mặt tôi như tượng đài. Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, có cảm giác bị áp bức.

Vài người ngồi trong quán hướng cái nhìn tò mò về tụi tôi. Tôi hơi ngượng giật giật áo hắn.

- Anh có diễn cũng không cần làm quá vậy đâu.

Chân dài vẫn y nguyên một gương mặt, "Anh rất nghiêm túc".

Hắn lặp lại lời nói trước lần nữa, âm điệu lần này còn cứng nhắc hơn lần trước.

- Làm bạn gái anh đi!

- Em là con gái, cũng được tính là bạn anh, không phải bạn gái thì là gì?

- Làm bồ anh đi!

- Đã bảo em là bạn anh rồi mà.

- Thế làm người yêu anh đi!

- Em là con người, cũng rất yêu thương đồng loại.

- Làm vợ anh đi!

- Em chưa đủ tuổi kết hôn.

Mặt Chân dài càng ngày càng đen, hai hàng lông mày sắp dính sát lại đến nơi. Hắn hít sâu vào một hơi, chậm rãi nói:

- Anh muốn bóp chết em.

Hết nghiêm túc rồi, lại khó ưa như cũ rồi. Tôi khấy khấy cái ống hút trong cai ly chỉ còn lại đá, bĩu môi.

- Tại anh khó ưa như vậy nên em mới ghét đấy.

- Em cũng láo lếu có khác gì anh đâu.

Đấy đấy, như thế thì làm sao mà tôi tin là hắn nghiêm túc có tình cảm với mình được.

------

Cái vụ tỏ tình lãng xẹt ấy bị tôi ném ra sau đầu chỉ trong vài ngày. Đương nhiên với thân phận ế lâu năm như tôi, có người tỏ tình quả là điều đáng mừng, bảo không rung rinh thì đúng là xạo. Cơ mà với cái độ hiểu biết của tôi về Chân dài, tôi vốn không tin là thật, vậy nên chỉ có thể vào làm rung màng tai này lại thoát ra bằng tai khác.

Chỉ là lâu lâu rảnh rỗi nghĩ lại ngày đó, vẫn thắc mắc là hắn làm như vậy vì mục đích gì.

Lại kể đến mấy ngày gần đây, hắn cũng không phải lúc nào cũng bất ngờ xuất hiện rồi kè kè tôi như trước. Không có mấy lời xỉa xói, tai đột nhiên yên tĩnh hẳn. Cũng nói thêm là dạo này hắn bỗng dưng đổi tính đổi nết, không những không móc mỉa tôi mà còn hay mua đồ cho tôi ăn, vài bữa lại dắt tôi chơi bời này kia.

Tôi là một đứa rất biết hưởng thụ, vậy nên không có ngu mà đi từ chối, dù sao cũng không phải tiền của mình.

Rồi dần dà tụi trong lớp đồn thổi tôi có một anh người yêu cao ráo, đẹp trai, suốt ngày quấn lấy nhau. Tôi bảo đó là anh trai, tụi nó không tin, vậy thì thôi.

Rồi sau đó cũng có một tin đồn, có hai anh đẹp trai lớp A đang qua lại với nhau, đương nhiên, hai chữ "qua lại" này không phải chỉ ở mức bạn bè.

Lúc nghe được tin này, nhỏ bạn thân của tôi khóc lên khóc xuống, vật vã cả buổi. Tội con nhỏ, anh đẹp trai nhà nó theo đuổi mấy tháng trời giờ lại bất ngờ lọt vòng tay một anh đẹp trai khác. Chả buồn an ủi nó, chắc vài bữa nữa lại tíu tít bên chàng khác không chừng, tôi hướng mắt xuống sân trường, nơi hai nhân vật chính của tin đồn đang hiện diện. Nhìn cách cười đùa, quàng vai bá cổ nhau, trông chỉ như đôi bạn bình thường. Một người duới đó bất ngờ hướng ánh mắt lên tôi, tôi nhếch mép. Uầy, đôi khi mình nhìn vậy mà không phải vậy!

Tối nay nhị vị phụ huynh nhà tôi với nhà hắn rủ nhau đi chơi, bỏ lại hai đứa nhỏ méo mặt vì đói. Tôi với hắn ngồi nhìn đồng hồ, rồi lại ngồi nhìn nhau. Hai cái bụng réo rắt.

- Anh biết nấu gì?

- Mỳ gói. Còn em?

- Nấu nước sôi.

Nhị vị phụ huynh bảo sẽ đem đồ ngon về cho hai đứa, nhưng có lẽ khi mấy bô lão về thì hai đứa trẻ này chết vì đói rồi. Thế rồi, tôi tài trợ thực phẩm, còn hắn làm. Hắn nấu nước sôi, luộc trứng, tôi bỏ mì ra bát.

Tôi nhìn chằm chằm hai cái trứng vừa được vớt ra bát, nghi hoặc nói:

- Anh nghĩ nó đã chín chưa?

- Chắc là rồi.

Rốt cuộc, khi vừa bóc được nửa cái trứng, một thứ chất vàng sền sệt chảy ra. Tôi với hắn dở khóc dở cười nhìn nhau. Ai bảo dùng đũa gắp được là chín, xạo hết! Sau một hồi thì trên bàn cũng hiện diện hai tô mỳ nghi ngút khói, hai đứa trẻ bị bỏ rơi ăn như chết đói, một chốc sau hai tô mỳ đã sạch banh.

Chân dài rất tự giác ăn xong liền bưng bát đũa đến rửa. Tôi chỉ việc phè phỡn nằm trên sofa xem phim. Hắn dạo này đúng là rất đứng đắn, cũng không có cùng tôi cãi nhau, miệng tôi bỗng dưng hơi ngứa.

Hắn rửa bát xong lại ngồi ình ở ghế bên cạnh. Tôi ăn no rửng mỡ, thế là miệng bắt đầu hoạt động.

- Anh có người yêu cũng không cần lấy em ra làm lá chắn chứ.

- Người yêu anh nhiều lắm, em nói là nói đến người nào?

Chân dài thế này đúng là lấy câu của tôi đập lại tôi. Không nghe hắn nhắc gì về vụ lần đó, tưởng hắn đã quên, ai ngờ vẫn còn để bụng.

- Người em đang nói đến là người anh đang yêu, là tình cảm đặc biệt của một người con trai dành cho một người con gái. - Tôi nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm một câu, - Đại loại vậy!

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, mắt cũng không thèm chớp mà bảo:

- Người đó đang ngồi trước mặt anh này.

Tôi phẩy tay, giọng ngao ngán nói:

- Anh đừng lấy em làm bia đỡ đạn nữa. Em biết cả rồi!

Hắn nhướng mày:

- Em biết gì?

- Anh thích người cùng giới.

Hắn cười như không, đột nhiên vẫy tôi lại:

- Lại đây anh nói cái này!

Con nhỏ ngu ngơ nào đó cũng dại mà bước qua. Mắt sâu cười như không cười khi tôi đứng trước mặt.

- Cho anh mượn tay em!

Mắt sâu vẫn như cũ nhìn thẳng vào mắt tôi, miệng hắn nhếch lên thành một đường cong lạ. Mọi thứ trên mặt hắn bỗng chốc rất méo mó, rất khó nhìn, biểu cảm cũng rất gượng gạo.

Tôi tự dưng ghét vô cùng cái gương mặt này. Hắn dùng gương mặt đó, cầm tay tôi đặt nhẹ lên ngực trái. Tôi cảm nhận được lực đập mạnh mẽ trong lồng ngực, cả sự ấm nóng mềm mại. Hơi nóng theo tay chuyển dần lên mặt, khiến mặt tôi bị đốt nóng như say rượu.

Tôi vùng tay khỏi người hắn, cả người như khúc gỗ đi về chỗ cũ.

- Anh về đi, muộn rồi!

Chân dài đứng dậy, dùng chiều cao lấn áp tôi.

- Anh đối với em, từ đầu đến cuối đều là nghiêm túc.

Tim tôi, lần đầu tiên run lên vì lời nói của hắn.

Đêm đó, trong một ngôi nhà nho nhỏ ở khu có cái chung cư cao cao, có một con nhỏ không ngủ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.