Đó là một khối ngọc bội
hình vuông. Hình ảnh điêu khắc trên đó là một đôi uyên ương. Có một sợi tơ hồng
xuyên qua. Cẩn thận kết thành một kết đồng tâm. Vân Chu Tước kích động cầm chặt
ngọc bội. “Làm thế nào…” Ngọc bội này điều không phải đưa cho Ly Đường ca sao?
Vì cái gì lại ở chỗ này?
Nàng trừng mắt nhìn ngọc bội trên tay. Lạihướng bức họa bị ngọc bội đè ở trên
bàn.
Trong bức tranh là một
tiểu cô nương. Mặc áo quần màu tím. Cười rất xán lạn. Khoanh chân ngồi ở trên song linh. Bởi tươi cười mà đôi mắt cong lên.
Phía sau hoa nhỏ bay tán loạn. Đẹp như xuân thần. Run tay. Nàng sờ lên bức tranh. Người ở trong tranh nàng rất quen thuộc. Đó là nàng…Đây là
nàng trước đây.
Thế nhưng làm thế nào? Ở đây làm sao lại có tranh vẽ nàng? Còn có…vì cái gì ngọc bội lại ở đây? Vì cái gì? Đột nhiên. Nàng nghe thấy có tiếng bước chân dừng ởcửa. Nàng giơ lên đầu nhìn về phía người đến.
“Vì cái gì?” Vân Chu Tước
trừng Phong Nhật Lam. Giơ cao lên ngọc bội trong tay. “Vì cái gì ngọc bội này
lại ở chỗ của ngươi? Còn có bức tranh này. Rốt cuộc ngươi là
ai?”
Phong Nhật Lam yên lặng
nhìn Vân Chu Tước. Hắn tìm không được ngọc bội. Đang suy nghĩ có thể để quênở trong thư phòng hay không. Ai biết
đi tới thư phòng lại thấy nàng…Trong nháy mắt đó. Hắn chỉ biết giấuược nữa.
Rốt cuộc bị nàng phát hiện!
Phong Nhật Lam cười khổ.
Thanh âm có chút khàn khàn. “Nàng thực sự cảm thấy trên đời này có người nhìn giống nhau như đúc sao?
Nàng có hai muội muội
sinh đôi. Vậy nàng nói. Ta và Phương Ly Đường sẽ là quan hệ gì?”
“Các người…” Vân Chu Tước ạc nhìn hắn. Lắc đầu. Nàng không thể tin được.
“Thế nhưng làm thế nào…Họ của các ngươi…”
“Dượng của ta họ Phương. Ly Đường là đệ đệ sinh đôi của ta. Dì của ta không thể sinh con. Dượng không muốn cưới người khác. Bởi vậy khi mẹ ta sinh ra ta cùng Ly Đường. Đã đem Ly Đường giao cho dượng làm con.”
“Vậy Ly Đường ca hắn…”
“Hắn biết.” Phong Nhật
Lam trả lời câu hỏi của nàng. “Ta cùng Ly Đường từ nhỏ đã biết tồn tại của người kia. Cho dù không thường
xuyên gặp mặt. Thếnhưng hắn luôn gửi thư. Trong t người hắn thường nhắc tới nhất là nàng.”
“Vậy ngọc bội cùng bức
tranh…” Nàng xem hướng bức tranh. Nàng biết tranh này không phải Ly Đường ca
vẽ. Nét bút không giống. Phong cách vẽ cũng không giống.
“Tranh là ta vẽ.” Phong
Nhật Lam trả lời nàng. Con ngươi đen chuyển cũng không chuyển nhìn
nàng. Tâm thu lại. Ch phản ứng của nàng.
Vân Chu Tước chấn động.
Không dám tin tưởng nhìn hắn. “Tranh là ngươi vẽ…Vậy…” Nàng lắc đầu. Ánh mắt
kinh hãi. “là ngươi…Ngày đó. Người trong thư phòng là ngươi?”
“Đúng. Là ta.” Phong Nhật
Lam gật đầu thừa nhận. “Ngày đó ta đi thăm Ly Đường. Nàng vừa vặn tiến tớiơn nữa đem ta trở thành hắn.”
“Không…” Vân Chu Tước lắc
đầu. “Vì cái gì ngươi không nói? Vì cái gì phải giả mạo hắn?” Đôi mắt của nàng nhìn chằm chằm hắn.
“Vì cái gì?” Phong Nhật
Lam nở nụ cười. Con ngươi đen cùng nàng đối diện. “Nàng nghĩ là
vì cái gì?”
Nàng thực sự không hiểu sao?
“Ta…” Lòng Vân Chu Tước
rất loạn. Tránh né ánh mắt của hắn. Nhìn ngọc bội. Nàng cắn cắn môi. Lại hỏi.
“Ly Đường ca nhìn qua ngọc bội này chưa?”
“Không có. Ta không cho hắn
biết chuyện ở thưphòng.”
Nghe trả lời của hắn. Vân Chu Tước luước.
“Chu Tước.” Phong Nhật
Lam tiến lên muốn đỡ lấy nàng.
“Không nên đụng ta!” Vân
Chu Tước cố sức đẩy ra hắn. Nàng vừa kinh sợ vừa phẫn nộ trừng hắn. Thanh âm như từ sâu trong cổ họng phát ra. “Ngươi biết
ngày đó. Ta sau khi rời khỏi Phương gia về nhà. Bao lâu mới trở lại sao?”
Phong Nhật Lam sửng sốt.
Vân Chu Tước hung hăng trừng hắn. Đôi mắt thống khổ hồng lên.
“Ngươi biết sau khi ta
trở lại. Thấy là cái gì sao? Là vải trắng bay. Ngay cả thi thể của huynh ấy ta cũng không thấy
được. Ta tưởng lần tại thư phòng đó. Là lần cuối cùng ta thấy huynh ấy. Dĩ nhiên điều không phải…”
Nàng hít sâu một hơi.
Khuôn mặt tái nhợt. “Người nọ đúng là ngươi. Mà ngươi cái gì cũng không nói với huynh ấy.Ngay cả ta đáp ứng lời cầu hôn của huynh ấy cũng không nói. Vậy không phải huynh ấy vẫn chờ đáp án ca ta sao?”
“Ta…” Phong Nhật Lam giật
mình ngây ngẩn cảngười. Hắn không biết. Hắn tưởng nàng cùng Phương Ly Đường sẽ gặp lại. Nàng sẽ nói chuyện thành thân một lần nữa. Sở dĩ hắn giấu chuyện ở thư phòng. Ích kỉlưu lại ngọc i. Không muốn trả lại cho Phương Ly Đường.
Nhưng hắn không nghĩ đến
bọn họ không gặp lại…”Ta không biết…”
“Im miệng!” Vân Chu Tước
cầm chặt ngọc bội. Đối với hắn rống giận. “Ngươi vì sao phải giả thành huynhấy?
Vì cái gì một mình lưu lại ngọc bội? Vì cái gì chuyện gì cũng không nói? Thậm chí mấy năm sau
vẫn tiếp cận ta như không có chuyện gì. Phong Nhật Lam. Ngươi có ý gì?”
“Ta có ý gì?” Phong Nhật
Lam nhắc lại lời nói của nàng. Nở nụ cười tự giễu. “Nàng thực không hiểu sao? Vân Chu Tướcực sự không hiểu sao?”
Hắn nhìn nàng. Con ngươi
đen tỏa nhiệt. Mang theo tình cảm mãnh liệt. Ngay lúc này. Hắn không hề giấu đi, không hề áp lực.
“Nàng biết ta vì cái gì
phải một mình giấu đi ngọc bội. Vì cái gì không để Phương Ly Đường biết không?
Bởi vì có một buổi
chiềuột tiểu cô nương giống nhưmột tên trộm nhỏ tiến vào phòng. Cũng như một tên trộm nhỏ trộm đi t ta…”
“Câm miệng!” Vân Chu Tước
không dám nghe nữa. Kinh hoảng cắt đứt hắn. Nàng không muốn biết. Nàng cũng
không muốn nghe.
.
Nàng tránh đi cái nhìn của Phong Nhật Lam. Không muốn đối diện với đôi mắt của
hắn. Nhưng Phong Nhật Lam không để nàng tránh thoát. Tiến
lên cố sức cầm lấy vai của nàng. Bắt buộc nàng nhìn hắn.
“Nhìn ta. Vân Chu Tước.
Bốn năm trước. Ta yêu một tiểu cô nương. Ta biết nàng không phải
của ta. Sởdĩ ta ích kỉ lưu lại ngọc bi. Ta chỉ muốn lưu lại một thứgì đó của nàng…”
“Câm miệng! Câm miệng!”
Vân Chu Tước cố sức đẩy Phong Nhật Lam ra. Lời của hắn khiến nàng tâm
hoảng ý loạn. Nàng không muốn nghe nữa. “Thế thì tại sao? Trong lòng
ta ngươi cái gì cũng không phải. Tối đa ngươi chỉ là kẻ thế của Ly Đường ca!”
“Ta không có gì!” Phong
Nhật Lam đối với nàng rống lên. “Ta không thèm để ý làm kẻ thay thế. Chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng. Ta không thèm để ý!”
“Ngươi…” Tim Vân Chu Tước đập loạn và mạnh nhìn hắn.”
“Chỉ cần nàng không cự tuyệt ta. Ta cam tâm tình nguyện.”ắn đang đánh cược.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng. Hắn không thèm để ý làm Phương Ly Đường!
Tình yêu của hắn đối với
nàng rất hèn mọn. Thếnhưng không có gì. Hắn chỉ cầu một chút ít. Chỉ cần có nàng làm bạn. Dù chỉ một ít. Hắn không cầu mong gều. Nhìn hắn. Vân Chu Tước luống cuống,
loạn. Câu nói của hắn khiến nàng sợ hãi. Khiến nàng chống cự.
Cũng khiến nàng nói mà không biết suy nghĩ. “Ta không cần ngươi làm kẻ thay thế. Ngươi vĩnh viễn không phải là Ly Đường ca. Ngươi cũng không
xứng! Bởi vì ngươi là kẻ có tội. Ta hận ngươi. Ta v>n không muốn nhìn thấy
ngươi nữa!”
Lời nói của thương nhân
không qua xem xét của đại não đã nói ra. Nàng thầm nghĩ tổn thương hắn. Thầm
nghĩ khiến hắn rời khỏi nàng càng xa càng tốt.
“Ta không cần ngươi. Ta
không cần ngươi. Ta không cần!” Đang nói. Nàng đem ngọc bội ném về hướắn. Một tiếng loảng xoảng lang. Ngọc bội phá thành mảnh nhỏtrên mặt
đất.
Thanh âm chói tai đó
khiến hai ngươi ngẩn ra. Trừng bàn tay ném ngọc bội. Vân Chu Tước sửng sốt.
“Nàng…” Sắc mặt Phong
Nhật Lam trắng bệch. Nhìn ngọc bội vỡ tan. Không thểược nàng dĩ
nhiên làm như thế.
Vân Chu Tước cắn môi.
Nhìn hắn lạnh lùng. “Ngọc này. Ta từ bỏ! Mà ngươi. Ta lại càng
không muốn.” Nàng nói lãnh khốc tuyệt tình.
Tâm của hắn bởi câu nói
của nàng mà đau đớn. Hắn nhìn nàng. Thanh âm khàn khàn. “Nàng nói thực sự?”
“Đúng!” Vân Chu Tước nâng
lên đầu. Biểu tình cao ngạo. Khôngưu một chút cảm tình.
“Ta hận ngươi! Là ngươi
khiến Ly Đường ca mang theo tiếc nuối rời đi. Là ngươi khiến ta ngay cả lần cuối cùng thấy huynh ấy cũng không có. Ta hận ngươi! Ngươi đi. Cách ta càng
xa càng tốt. Không nên xuất hiện trước mặt ta lần nữa!”
Nàng nói băng lãnh. y ánh mắt hắn thống khổ. Ngực không hiểu co rụt lại. Nàng nắm chặt nắm
tay. Không hiểu vì sao tâm của chính mình lại đau nhức. Phong Nhật Lam thấp
giọng nở nụ cười. Chỉ là cười đến cực lãnh. Ánh
mắt tràn đầy băng hàn. “Ta đã hiểu. Nàng yên tâm. Ta sẽ như nguyn vọng của nàng. Không bao giờ…quấn lấy nàng nữa.”
Nói xong. Hắn đầu cũng không quay lại xoay người rời khỏi. Ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng liếc mắt một cái. Sau khi hắn rời khỏi. Nàng
cúi người xuống. Biểu tình trống rỗng. Ngơ ngác nhìn tay phải —– bàn
tay ném ngọc bội.
Chẳng hiểu vì sao. Nàng
cảm thấy phảng phất lòng của nàng cũng nát. Vỡ thành từng mảnh từng mảnh…
“Phong Nhật Lam. Ta bị
ngươi hại thảm rồi!” Thân Đồ Phi Tĩnh tức giận tận trời trừng Phong Nhật Lam.
Giận đến nói không ra lời.
Đời này hắn tạo ác nghiệt
gì? Thế nhưng quen biết hai cái nghiệp chướng. Cũng tốt. Ít
nhất vợ lão bà của nghiệp chướng kia khiến hn ngọt như kẹo. Hắn bịkhinh đạp vô cùng thoải mái? Thế nhưng tên Phong Nhật Lam này có cho hắn thứ tốt gì sao?
Không có! Hoàn toàn không
có. Vậy vì sao Phong Nhật Lam chọc tới Vân Chu Tước. Hiện tại trong lòng cả hai người không vui. Ngay cả hắn là người không quan
hệ cũng có việc. Cũng chỉ bởi vắn cùng họ Phong chính là huynh đệ tốt cùng nhau lớn lên.
Hắn không có phạm lỗi
nha? Liên quan hắn đánh rắm nha!
“Phi Tĩnh. Ý nghĩ trong
lòng ngươi nhất định phải nói ra sao?” Phong Nhật Lam nhìn cũng không nhìn Thân
Đồ Phi Tĩnh một cái. Nhấc lên bình rượu. Ngưỡng đầu uống
một ngụm lớn.
“Ngươi quản ta!ồ Phi Tĩnh tức giận trừng hắn. “Ngươi còn có tâm tình uống rượu. Ngươi có
biết hay không bởi vì ngươi. Hiện tại ta bị nhạc phụ đại nhân giận dữ. Hắn đem lửa giận đối với ngươi
toàn bộ phát tại trên người ta.mặc khác. Ta chọc ai à?”
Hắn rõ ràng cái gì đều
không làm. Vì sao hắn cũng bịđối đãi như vậy?
“Vậy sao? Ngươi khổ cực.” Lau đi một ít rượu bên miệng. Ngữ khí của Phong Nhât Lam nhẹ. Khuôn mặt tuấn tú vẫn đang giơ lên tươi cười đạm bạc. Nhưng trong đôi mắt hiện lên tan rã khó phát hi
“Ngươi cái đồ xui xẻo này…” Thân Đồ Phi Tĩnh giận cực. Nhưng nói một nửa lại im miệng.
Nhìn hình dạng này của Phong Nhật Lam. Nhịn không được thởdài.
Nhìn hắn. Áo quần trên
người lộn xộn. Cằm cũng tất cả đều là râu. Viền mắt hồngạt. Dáng vẻ này là hắn quen biết hơn hai mươi năm là Phong Nhật Lam sao?
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Phong Nhật Lam có hình dạng chật vật như thế. Khuôn mặt đó mặc dù đang cười. Cũng cười đầy đau khổ. Nào có dĩ
vãng phong lưu tiêu sái?
Xem ra. Lần này bạn tốt
cn cũng rất thảm nha!
Thân Đồ Phi Tĩnh thở dài lần thứ hai. Thấy hình dạng của
Phong Nhật Lam. Hắn cũng mắng không nổi nữa. Tốt. Hắn không mắng. Vậy hắn oán
giận được rồi a?
“Ngươi cái thứ này. Gì mà có đệ đệ sinh đôi. Cũng không nói cho ta biết? Hơn a đệ đệ người lại là Phương Ly Đường…Rốt cuộc đây là chuyện gì
hả?”
Chuyện trên đời này sao
lại trùng hợp như thế? Ca ca cùng đệ đệ thích cùng một nữ nhân. Sao lại có chuyện quỷ dị như thế nha!
Phong Nhật Lam nhắm lại
đôi mắt. Môi giơ lên tươi cười chứa một tia đau khổ. “Ngươi có nhớ trước đây ta đã nói với ngươi. Ta đối nàng vừa thấy chung tình sao?”
Thân Đồ Phi Tĩnh gật đầu. “Nhớ nha! Thế nào?”
“Ngươi biết vừa thấy
chung tình là khi nào sao?” Phong Nhật Lam hỏi nhẹ. Hoặc như lự lẩm bẩm. Giấu đi mờ mịt trong mắt.
“Điều không phải ở hôn lễ của Vân Huyền Vũ sao?” Thân Đồ Phi Tĩnh lắc lắc đầu hỏi lại.
“Là bốn năm trước.” Phong
Nhật Lam nhắm lại mắt. Nghĩ đến thời khắc hắn t tâm đó, ngày lần đầu thấy cô bé mỹ lệ đó.
“A?” Thân Đồ Phi Tĩnh sửng sốt. Kinh ngạc hỏi. “Bốn, Bốn năm trước? Bốn năm trước
ngươi đã thấy qua Vân Chu Tước?”
Phong Nhật Lam không nói
chuyện. Lại uống một ngụm rượu. Mới nhàn nhạt lên tiếng. “T trước đến nay ta cùng Ly Đường đều thư từ qua lại. Trong thư Ly Đường thường nhắc tới
nhất là tiểu cô nương sống ởcạnh nhà. Qua thư của hắn. Ta biết hắn
thích tiểu cô nương đó nhiều thế nào. Ta không cho là
đúng. Một nha đầu chưa lớn có cái gì để thích?”
Hắn dừng lại một lát. Nhẹ thở một hơi. lại tiếp tục nói. “Một ngày. Ly Đường nói với
ta hắn hướng tiểu cô nương bên nhà cầu hôn. Hắn nói hắn muốn kết hôn với nàng.
Ta xem đến đó bị dọa ngây người. Trạ! Ta nhưng là không hy vọng mối
tình đầu của đệ đệ là một tiểu nha đầu. Ta nghĩ hắn nhất định không thấy
qua nữnhân chân chính. Mới ngốc như thế.”
“Vậy sau đó?” Thân Đồ PHi Tĩnh hiếu kỳ hỏi.
“Ta quyết định muốn đi
ngăn cản hắn. ế là ta chạy đitìm Ly Đường. Vừa vặn ngày đó Ly Đường
không ởnhà. Ta ở thư phòng chờ hắn. Sau đó…”
“Sau đó thế nào?” Thân Đồ Phi Tĩnh mở to mắt.
“Sau đó…” Nghĩ đến chuyện
khắc sâu trong ký ức đó. Phong Nhật Lam ôn nhu nở nụ cười. Trong mắt chứa tình ý thật sâu.
“Một tiểu cô nương từ ngoài cửa sổ nhảy vào. Nàng ngồi trên song cửa sổ. Một đôi mắt to
long lanh nhưnước cứ như thế nhìn ta. Sau đó đối với ta mỉm cười xán lạn.”
Hắn nhắm lại mắt. Nhớ lại hình ảnh đó. “ Trong nháy mắt đó. Ta cảm thấy trái tim hình
như dừng lại.Ta không chuyển đi ánh mắt được. Như một kẻ ngu si nhìn nàng. Nàng mỹ tựa như xuân thần. Khiến ta không dám lên tiếng. Chỉ sợ sẽ dọa nàng đi.”
Hắn vĩnh viễn nhớ kỹ ngày đó. Tiểu cô nương chỉđộng lòng người. Chỉ dùng mt dáng tươi cười, một đôi mắt liền lặng lẽ đoạt đi tâm của hắn.
“Thẳng đến nàng lên tiếng
gọi Ly Đường ca. Ta mới kinh sợ tỉnh lại. Biết trước mắt tiểu cô nương là Ly Đường
luôn nhắc tới trong thư cô nương cạnh nhà. à tiểu cô nương hắn muốn kết hôn.”
Thời khắc hiểu rõ đó. Hắn chỉ biết hắn không có cơ hội. Nàng sẽ không là của hắn. Thân Đồ Phi Tĩnh nghe đến há hốc mồm. Hoàn toàn không nói được. Chỉ có thể lăng lăng nhìn Phong Nhật Lam. Phong Nhật Lam nhìn về phía hắn. Khuôn mắt tuấn tú giơ lên một chút đùa cợt.
“Bất quá ta làm đại ca rất đê tiện. Ta giả mạo Ly Đường. Lấy ngọc
bội vẫn không rời người của tiểu cô nương. Ta biết nó không phải của ta. Ta
phải trả ngọc bội lại cho Ly Đường. Ta lại ích kỷ lưu lại. Ta nghĩ bn hắn sẽ cùng một chỗ. Như vậy ta lưu lại ngọc bội này cũng không có gì chứ? Thế nhưng…” Hắn thống khổ nắm tay.
“Nhật Lam…” Thân Đồ Phi Tĩnh nhíu mày.
“Thế nhưng Ly Đường đi. Cứ như thế đi.” Phong Nhật Lam giơ lên một n cười. Nhưng cười đến rất khổsở. Mặt mày là thống khổ thật sâu. “Nghe tin tức. Ta không thể tin được. Hắn nhỏ tuổi như vậy. Hơn nữa…”
Phong Nhật Lam thống khổ đến mức cao nhất. Thanh âm ám ách nở nụ cười.
“Hơn nữa. Hắn căn bản
không biết Vân Chu Tước đã đáp ứng lời cầu hôn của hắn. Bởi vì ngày đó ta giảmạo hắn.
Mà Vân Chu Tước căn bản không cùng Ly Đường gặp lại liền rời khỏi nhà. Hắn cứ như thế mang theo thất vọng mà đi…Mà ta hoàn toàn không biết.
Íchỷlưu lại ngọc bội. Ta là. Tội nhân. Phi Tĩnh. Đối Vân Chu Tước cùng Ly Đường
mà nói. ta là tội nhân phá hoại bọn hắn…”
.
PHong Nhật Lam lẩm bẩm nói. Thanh ấm khàn khàn mang theo thống khổ. Bàn tay to cầm chặt bình rượu. Ngưỡng đầu uống
một ngụm lớn. Rượu chảy xuƯớt khuôn mặt của hắn. Cũng ướt áo quần.
“Nhật Lam…” KHông thể nhìn hình dạng tự trách của hắn. Thân Đồ Phi Tĩnh lập tức cố sức lấy bình rượu trong tay hắn. “Được rồi. Không uống nữa. Phương Ly Đường mất điều không phải lỗủa
ngươi. Sinh tử do mệnh. Ngươi làm sao biết Phương Ly Đường sẽ chết bởi ôn dịch? Này căn bản không phải ngươi có thể dựđoán nha!”
“Đúng vậy? Đúng là như vậy sao?” Phong Nhật Lam nhỏ tiếng. Nhưng không thể quên được hình dạng thương tâm muốn chết của Vân Chu Tước. Đối nàng mà
nói. Hắn vĩnh viễn là tội nhân đi?
Hơn nữa. Vĩnh viễn không
có cơ hội đền tội.
Hắn mở mắt. Lắc lắc đứng lên. Đi tới trước cửa sổ. Tiếp theo nói. “Sau này. Ta
đi tế bái Ly Đường. Mới biết đượcời đi từ lâu. Không ai biết bọn hắn đi đâu.”
“ngươi không phái người
đi thăm dò sao?”
“không có.” Mắt đẹp khép
hờ. Phong Nhật Lam đạmthanh nói. “ Phải tìm cái gì? cho dù gặp mặt có thể nói cái gì? Cứ như vậy đi! Ai biết…”
“Ai biết ta cưới Bạch
Hổ?” Thân Đồ Phi Tĩnh nói tiếp. “Đúng nha!” Phong Nhậắc đầu cười
khổ. Phải nói vận mệnh rất ăn khớp sao? “Không nghĩ đến ngươi cũng cùng Vân gia
có liên quan. Biết ngươi biết Vân Bạch Hổ. Ta chỉ biết sẽ gặp lại.”
“Ít nói bậy! Rõ ràng
ngươi muốn nhìn nàng đi?” Thân Đồ Phi Tĩnh vạch trần Phong
Nhật Lam. Yêu! Có nghĩ gặp mt người hay không có thể lựa chọn. “Không chỉ như vậy. Ngươi còn đưa ra lần này đi chơi. Nhật Lam. Kỳ thật ngươi căn bản chưa hết hy vọng chứ?”
“Nàng thay đổi. Phi
Tĩnh.” Kỳ thật hắn từng len lén nhìn nàng. hắn không muốn hiện thân. Thế nhưng hắn không nhìn nàng không vui như vậy.
Cùng nàng của bốn năm
trước hoàn toàn không giống. Nàng trở nên có cự ly. Tươi cười trên khuôn mặt không hề ngây thơ. Hình dạng tinh
linh nghịch ngợm cũng đã biến mất. Nàng bây giờ. Cho dù tươi cười đầy mặt.
Nhưng hắn nghe thấy thanh âm lạnh lùng trong tâm lý nàng. Nàng như vậy. Kến hắn đau lòng.
“Nàng không vui. Nàng
ngay cả cười cũng mang theo buồn. Người bên ngoài nhìn không
ra. Ta thấy được. Ta xem thấy nước mắt trong mắt nàng. Ta xem đến tâm đông lại,
đau quá.”
Hắn không muốn thấy nàng như vậy. Sở dĩ hắn cố ý xuất hiện trước mặt nàng. Cố ý chọc cười nàng, chc
giận nàng. Hắn không thèm để ý làm thế thân của Phương Ly Đường.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng. Hắn không thèm để ý. Kỳ thật. Hắn vẫn ích
kỷ. Hắn dự đoán được. Cho dù nàng không thích hắn. Hắn cũng không
có gì. Chỉ cần nàng ở tại bên cạnh hắn thì tốt rồi.
Chỉ là. Tâm của hắn cũng có bất mãn. Cùng lúc cam nguyên làm thế thân. Cùng lúc lại không cam lòng vĩnh vĩnh viễn chỉ là thế thân. Hắn là Phong Nhật Lam nha! Hắn mong nàng yêu
Phong Nhật thật nhiều nha. Chỉdù chỉ có một chút ít cũng tốt.
Thế như…nàng không thích hắn. Thậm chí cự tuyệt hắn.Phong nhật Lam cười đến đau ổ. Hắn chuyển đầu nhìn về phía Thân Đồ Phi Tĩnh. Môi cũng không giơ lên nổi một chút tươi cười. Ngay lúc này. Hắn cười không ra.
“Phi Tĩnh. Ngươi biết
không? Nàng ngay cả để ta làm thế thân cũng không chịu.”
Câu nói tàn nhẫn này—–làm tâm hắn đau đớn.
Ta không cần ngươi làm
thế thân. Ngươi vĩnh viễn sải Ly Đường ca. Ngươi cũng
không xứng! Bởi vì ngươi là tội nhân. Ta hận ngươi. Ta vĩnh viễn không muốn
nhìn thấy ngươi nữa!
Lời của nàng. Mỗi chữ mỗi câu đều như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào tâm của hắn. Hắn bị chém đến chỗ nào cũng là vếtương. Cũng không có cách nào nữa. Hắn
điều không phải sẽ không đau nhức. Tâm của hắn cũng là thịt làm nên nha!
Thế nhưng. Hắn có thể nói cái gì? nàng cự tuyệt. Hắn cũng là có tự tôn nha. Không có khả năng mặt dày quấn lấy nàng.
Không có khả năng…Hắn, tâm cũng bị thương. Rất đau rất đau…Thân Đ Phi Tĩnh tưởng lên tiếng an ủi Phong Nhật Lam. Nhưng
hắn không biết nói cái gì. cuối cùng chỉ có thể ngu ngốc lên tiếng.
“Vậy, Vậy bây giờ ngươi dự định sau này làm sao?”
“Không sao cả.” Phong
Nhật Lam đưa tay tiếp được bông hoa rơi xuống. Tay chậm rãi nắm lại. Con ngươi
đen lướt một một chút thống khổ. “Đã kết thúc! Đã không có sau này.”
hắn sẽ như nguyện vọng của nàng. Cách nàng xa xa. Không bao
giờ…quấn lấy nàng nữa.
____________________
Như nguyện theo ý nàng!
Phong Nhật Lam rời khỏ.
Không bao giờ…quấn lấy nàng nữa.
Thực sự….Rời khỏi… Vân
Chu Tước ngồi ở ghế quý phi. Tim đập mạnh và loạn nhịp. Khuôn mặt không
thểkhôi phục dĩ vãng thong dong tĩnh táo. Ngay cả đôi mắt luôn luôn khôn khéo xảo trá cũng đã biến mất.
Còn lại chính là biểu
tình trống rỗng, đôi mắt trống rỗng không có gì. Ngay cả dáng tươi cười cũng không thể hiện ra một chút.
Nàng không hiểu. Vì sao
nàng cười không nổi?
Nàng không hiểu. Vì sao
cứ nhắm lại mắt. Nghĩ đến tất cả đều là đôi mắt lạnh lùng đó của Phong Nhật Lam. Còn có khuôn mặt không
hề cười với
Ta sẽ như nguyện vọng của ngươi. Không bao giờ…quấn lấy ngươi nữa.
Câu nói của hắn luôn vang
lên trong đầu nàng. Khiến nàng muốn quên cũng quên không được.
Vì cái gì sẽ như vậy? Nàng không hiểu. Nàng rõ ràng là hận hắn. Hắn làm
sao có thể lấy đi ngọc i. Làm sao có thể giả thành Ly Đường ca. Làm sao có thể lừa gạt nàng như vậy.
Nàng không thể tha thứ hắn! Chỉ cần nghĩ đến Ly Đường ca
trước khi chết căn bản không nghe câu trả lời của nàng. Nghĩ đến Ly
Đường ca mang theo tiếc nuối chết đi. Nàng lại không thể tha thứ Phong ật Lam!
Nàng hận hắn. Thế nhưng. Vì cái gì hắn đi. Nàng lại tuyệt không vui vẻ,
không hài lòng. Thậm chí nhớ kỹbiểu tình trước khi đi của hắn?
“Vì cái gì…”
“Cái gì vì cái gì?” Vân
Thanh Lung tiếp lời. Ánh mắt lợi hại nhìn thẳng nhị muội. Thấy hình dạng tâm hồn bất đnh của nàng. nhịn không được thở dài.
“Muội đang suy nghĩ cái
gì?” Vào Phòng. Vân Thanh Lung tự ngồi xuống. Lên tiếng dò
hỏi.
Tránh ánh mắt của đại tỷ.
Vân Chu Tước thấp đầu. “Không có gì.”
“Đúng không?” Vân Thanh
Lung gạt đi một sợi tóc. nàng tiếp tục hỏi. “Nếu không có gì. Sắc mặt ca muội tại
sao khó coi như vây. Muội xem chính muội. Đây là Vân Chu Tước luôn
tĩnh táo thong dong sao? Muội đang hoảng cái gì? Muội đang sợ cái gì?”
Vân Chu Tước không nói.
Chỉ cúi thấp đầu. Tay nhỏbé cầm lấy váy chà xát.
Vân Thanh Lung không tha
nàng. “Vân Chu Tước. Giơ lên đầu nhìn tỷ. Muội từ khi nào thì trở nên nao núng như thế?”>“Muội không
có.”Hít sâu một hơi. Vân Chu Tước giơ lên đầu. Quật cường nhìn
về phía đại tỷ. “Muội không có sợ. muôị cũng không có hoảng.”
“Đúng không?”Vân Thanh
Lung trào phúng nở nụcười. “Muội có nhìn thấy muội ở trong gương sao? Vẫn là muội ngay cả nhìn cũng không dám nhìn?”
“Đủ rồi!” Vân Chu Tc nhắm lại mắt. Không chịu nổi gầm nhẹ. “Rốt cuộc tỷ muốn nói cái gì?”
“Muội yêu Phong Nhật Lam.
Đúng không?”
“Không có!” Mở to mắt. Vân Chu Tước đứng lên rống lớn. “Không có. Muội không có. Muội
không có yêu hắn. Muội hận hắn. Muội hận hắn đn chết!”
Nàng nắm chặt nắm tay.
Nôn nóng rống to hớn. “ Tỷ có biết hắn làm gì hay không? Bốn năm trước. Người
muội nhìn thấy căn bản không phải Ly Đường ca. Mà là hắn! Hắn lấy đi ngọc bội.
Lại không nói với Ly Đường ca cái gì. Hắn làm sao có thể làm như thế? Hn làm sao có thể? Thậm chí bốn năm năm sau còn
không có chuyện gì xuất hiện ở trước mặt muội. Nói cam nguyện làm thế thân của Ly Đường ca. Hắn làm sao có thể nói lên lời vô sỉ như vậy?”
Vân Chu Tước rống. Mặt
mày đều là cuồng loạn. Nàng không thể tha thứ hắn. nhưng vì sao khuôn mặt của hắn luôn xuất hiện trong
đầu nàng. Vì cái gì nàng vẫn nhớ kỹ ánh mắt trước khi hắn rời đi?
Ánh mắt bị thương đó. Vẫn xuất hiện tại trong đầu nàng…”Cái đó có thể trách hắn sao?” Vân Thanh Lung tĩnh táo nhìn nàng.
“Tại sao muội không trách chính mình?”
“Trách muội?” Vân Chu Tưc
ngẩn ra.
“Muội quen biết Phương Ly
Đường bao lâu. Ngươi không phải rất thích hắn sao? Vì sao bốn năm trước ngươi
không nhận ra đó là Phong Nhật Lam giả mạo? Nếu muội có thể nhận ra Phong Nhật Lam. Vậy hắn có thể lấy được ngọc bội sao? Tốt. Thì là h Phong không lấy được ngọc
bội. Vậy Phương Ly Đường sẽ không chết sao?”
“Muội…” Vân Chu Tước há
miệng. Nhưng không nói được gì. Chỉ có thể thống khổ lắc đầu. “Điều không phải như vậy…Muội…”
“Đúng. Muội hiểu hơn bất
cứ ai. Việc này không có ai có lỗi. Muội chỉ là đang sợ.Muội chỉ là sợ mình yêu Phong Nhật Lam. Sở dĩ muội chống cự. Muội đặt lên người hắn một cái tội danh. Muội tìm một
lý do để hận hắn. Bởi vì muội không muốn yêu hắn. Có đúng hay
không?”
“KHông! i không có yêu…”
“nếu muội không yêu Phong
Nhật Lam. Hôm may muội sẽ biến thành như vậy sao?” Vân Thanh Lung
không muốn nghe nàng biện giải. Cắt đứt lời của nàng.
“Muội xem muội!” nàng kéo
Vân Chu Tước. bắt buộc Vân Chu Tước nhìn chính mình trong gương. “Muội xem dáng
vẻ của muội, muội dám nói v chính mình trong gương không yêu Phong Nhật Lam sao?”
“Muội…” Vân Chu Tước kinh
ngạc nhìn chính mình trong gương. Ánh mắt của nàng trong gương tràn đầy hoảng
loạn. Khuôn mặt vùng vẫy, sợ hãi.
nàng sợ cái gì?
Nàng sợ…sợ hắn luôn dễ dàng đoán được bỏ qua tình cảm của nàng. Sợ ánh mắt của chính mình luônựchủ đươc chuyển đến trên
người hắn. dáng tươi cười không nghiêm chỉnh đó. Hình dạng cuồng vọng phóng
túng. Nàng vẫn đều biết hắn. hắn điều không phải Ly Đường ca. Nàng chưa bao giờ đem hắn thành Ly Đường ca.
Nàng vẫn xem hắn là Phong
Nhật Lam. Cho tới bây giờ nàng ưa bao giờ xem hắn là thế thân. Chưa bao giờ!
Vân Chu Tước nhắm mắt.
Không dám nhìn nữa. Cũng không thể nhìn nữa. “Không
thể…Không thể…”
“Vì cái gì không thể?”
Vân Thanh Lung giơ mi. Không tha hỏi. “ Chỉ bởi vì Phương Ly Đường?
Chẳng lẽ trong lòng ngươi Phương Ly Đường là người ích k như thế?Muội chỉ có thể thích hắn. Cho dùhắn đã chết. Muội cũng phải vì hắn giữ mình? Hắn là hỗn trướng ích kỷ như thế sao?”
“Không! Huynh ấy điều
không phải!” Vân Chu Tước cố sức lắc đầu. “Vậy thì thế nào? Muội nói đi!” Vân Thanh Lung truy vn. “là,là…” Vân Chu tước mở mắt. Nhìn chính mình trong gương. “ Là, là ta. muội sợ. muội sợ lại mất đi…”
Nàng suy sụp, đau thương mà ngồi xuống, thời gian đểnỗi đau khép
lại. ”Nếu lại mất đi một lần nữa thì làm sao bây giờ ? Muội không muốn, muội sợ.” Nàng đã tng đau một lần,mùi vị đó đau đớn vô cùng. Cho nên nàng không muốn tiếp tục yêu. Chỉ cần không yêu,cũng sẽkhông đau. Chỉ là vì sao, trái tim nàng
vẫn đau nhưvậy.Vẫn rất khó chịu, chẳng thề nào vui vẻ. Vì sao?
“Đứa ngốc.” Vân Thanh Lung
đau lòng nhìn nhịmuội của mình.”Trốn tránh không thể giải quyếđược tất cả. Chu Tước. Muội thông minh như vậy, tại sao lại không hiểu được?”
“Muội. . .” Mở hé mắt. Vân Chu Tước im lặng nhìn về phía đại tỷ.”Muội không
biết. Muội đã không biết nên làm sao bây giờ. . .” Nàng thì thào. Trong lòng đã
sớm hoang mang .
Nàng chỉ nhớ kĩ hắn,nh kĩ nụ cười của hắn. Nhớ kỹlúc ở chợ . Khi nàng hình đơn ành chiếc cô độc một mình,hắn đi
tới trước mặt nàng, cầm lấy kẹo hồ lô, cười nói với nàng hắn
cuối cùng cũng tìm được nàng. Lòng của nàng phải chăng là trong nháy mắt ấy đã dao động? Bi vì hắn tìm đến nàng. . . Nàng tịch mịch đã lâu quá
rồi. Nàng ở vực sâu hắc ám kêu gào, thế nhưng không ai biết nỗi cô đơn của nàng. Ngay cả chính nàng cũng không biết. Nhưng hắn tìm đến nàng. Mang theo tươi cười
tìm đến nàng. . . Chỉ có hắn nhìn thấu được nàng.
Có lẽ ngay từ lúc gặp hắn, lòng nàng đã không cưtrước nữa mà đã sớm
động, chẳng qua nàng cố ý xem nhẹ, sau đó tàn nhẫn hại hắn. Vân Chu Tước khổ sở nởnụ cười. Nàng không quên được ánh mắt lạnh nhạt, thờơ của hắn. Mỗi khi nghĩ đến, ngực đều cảm thấy đau đớn, đau
vô cùng. . . Mà hắn phải chăng càng đau hơn?
“Chu Tước. Thăm hắn đi!”
Vân Thanh Long ngữtrọng tâm trường* lên tiếng.”Thăm ai kia?” Vân Chu Tước khó
hiểu nhìn về phía đại tỷ.
“Phương Ly Đường.” Vân Thanh Lung thản nhiên nói ra cái tên này.
Vân Chu Tước trong nháy
mắt chấn động. Vân Thanh Lung nhẹ nhàng vỗ bả vai của nàng, trầm giọng nói: ội trốn chạy bốn năm rồi, cũng nên đến thăm hắn. Có lẽ đến lúc đó muội sẽ có đáp án.”
Nghe đại tỷ nói,Vân Chu Tước không đáp.Trong đôi mắt hiện nét do dự.