Quý Thanh Trác đi mở cửa, quả nhiên là Tɦẩʍ ɖυng Ngọc ở ngoài cửa, hắn cầm kiếm, sống lưng thẳng tắp, rũ mi mắt lẳng lặng nhìn Quý Thanh Trác.
"Tiểu Ngọc sư huynh." Cô gọi cho hắn một tiếng.
"Đã đến giờ học buổi sáng." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc còn nhớ rõ cô không có năng lực vượt qua hồ Bạch Thủy.
Quý Thanh Trác nhớ tới chương trình học biểu của chính mình, hiện tại xác thật là thời điểm muốn đi đi học.
Bên trong Huyền Vân tông chỉ có hai môn học là bắt buộc, hiện tại giai đoạn này của cô gọi là《 tu luyện nhập môn 》, nói đại khái là hấp thu thiên địa linh khí tiến vào trong thân thể như thế nào, mà một môn khác là《 sơ cấp pháp thuật 》, đại khái là dạy một ít pháp thuật đơn giản.
Còn lại chương trình học liên quan đến trận pháp, pháp bảo, luyện dược, linh thú các phương diện, cái này phải căn cứ tu sĩ chính mình phương hướng tu luyện cùng nhu cầu đi học tập.
Quý Thanh Trác học buổi sáng là tu luyện nhập môn, nghĩ đến Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cũng không sai biệt lắm, chỉ là hắn đề cập đến tu luyện tầng cấp càng cao, ở trong Huyền Vân tông, chỉ có tu vi đến Nguyên Anh, mới có năng lực một mình đảm đương một mặt, tu vi hiện tại của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc còn đang ở Kim Đan.
"Ta thu thập đồ đạc một chút." Quý Thanh Trác chạy về mang theo lịch học của mình, ngày đầu tiên đi học, chính cô cũng không biết phải mang theo cái gì.
Cô nhớ rõ cô ở hiện đại chưa từng học qua loại trường học hệ thống này, nghĩ đến Huyền Vân tông này đối với tu sĩ giáo dục cũng cùng đại học không sai biệt lắm.
Quý Thanh Trác đem giấy bút của mình bỏ vào trong một cái bọc nhỏ, cái bọc nhỏ này là thời điểm cô còn chưa tới Huyền Vân Tông đã mua nó ở thôn trấn phàm nhân, là một cái bọc nhỏ màu trắng tạo hình còn rất độc đáo, trên đó có đính trân châu bình thường, có thể đeo chéo lên người.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc rũ mắt nhìn bọc nhỏ bị cô treo trên người, chú ý tới trang phục hôm nay của cô, cô mặc quần áo phàm nhân rất bình thường, chất liệu vải dệt không được tính là thượng thừa, màu sắc cũng hơi tối một chút, nhưng cô sinh đến rất đẹp, bất luận là quần áo gì mặc lên người cô đều thỏa đáng làm nổi bật.
Quý Thanh Trác leo lên Táng Tuyết Kiếm của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, cô vẫn nhắm chặt hai mắt, hai tay gắt gao đè chặt cái bọc nhỏ trong ngực chính mình, ngồi phi kiếm hai lần, cô cuối cùng cũng có thể một mình đứng ở mặt trên bảo trì cân bằng.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hỏi cô: “Bữa sáng ăn sao.”
Quý Thanh Trác lắc lắc đầu, cô là vội vàng đi xử lý Ngu Tố Không truyền tới tin tức.
Hắn dẫn cô đến chỗ Kiều Thự trưởng lão đặt chân, Quý Thanh Trác lấy hai cái bánh bao mang đi.
Từ Bạch Thủy Hồ đến nơi cô đi học, tuy rằng đối với tu sĩ mà nói không tính là xa, chỉ có hơn trăm dặm, thế nhưng nếu Quý Thanh Trác chính bản thân dựa vào hai chân đi, phỏng chừng đi đến trời tối cũng không đến nơi được.
Huyền Vân Tông lúc trước không lưu cô cũng là có lý do, bởi vì cô quả thật không có biện pháp thích ứng tiết tấu tu tiên.
Chủ giảng《 tu luyện nhập môn 》trưởng lão tên là Mộ Anh, là một vị nữ trưởng lão trẻ tuổi, bên trong Huyền Vân tông mở khóa học này trưởng lão rất nhiều, nhưng Ngu Tố Không chọn cho cô một vị này.
Ngu Tố Không có thể nói là dụng tâm lương khổ, bởi vì Mộ Anh ở thời điểm nhìn thấy Quý Thanh Trác thế nhưng không có ghét bỏ cô.
"Là Dung Ngọc a, còn có tiểu đồ đệ Tố Không mới thu." Mộ Anh vẫy vẫy tay với bọn họ.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hơi gật đầu, lên tiếng.
"Lúc trước tu luyện nhập môn, vẫn là ta dạy cho ngươi, hiện tại ngươi lựa chọn công pháp của mình, cũng không cần dùng tới môn học này, thời gian trôi qua thật mau, hiện tại đều có thể mang theo vị tiểu sư muội tới đây." Mộ Anh đem Quý Thanh Trác lại đây.
Quý Thanh Trác lúc này mới phản ứng lại, nguyên lai đệ tử Huyền Vân tông chỉ cần lên tu luyện nhập môn, đợi đến sau khi môn học này kết thúc liền có thể lựa chọn công pháp thích hợp với mình, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hôm nay là cố ý đưa cô lại đây.
Mũi chân cô đặt trên mặt đất, chỉ nhẹ giọng nói cảm tạ với Tɦẩʍ ɖυng Ngọc.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc chỉ ném xuống cho cô một câu: "Đợi sau khi lớp học sớm kết thúc, ta đến mang ngươi. ”
Đệ tử bình thường mới nhập môn cũng không có năng lực thuận gió mà đi, cho nên phụ trách dẫn dắt những đệ tử mới này bình thường là trưởng lão phụ trách, hoặc là sư phụ thân truyền của đệ tử, Quý Thanh Trác sư phụ Ngu Tố Không không ở trong Huyền Vân tông, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc liền đảm nhiệm chức trách này, nghĩ đến Ngu Tố Không đã cùng hắn dặn dò qua.
Quý Thanh Trác không biết việc này, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cũng không nói, sau khi hắn rời đi, cô liền bị Mộ Anh mang vào trong động phủ chính mình.
Đi tới nơi này số lượng đệ tử vừa vặn có mười một vị, nói như vậy, một vị trưởng lão khai giảng chỉ dạy mười vị đệ tử, Mộ Anh tính tình tốt nên rất được hoan nghênh, danh ngạch trong lớp của nàng sớm đã bị đoạt đi rồi, Quý Thanh Trác có thể tới nơi này cũng là Ngu Tố Không nhờ Mộ Anh.
Quý Thanh Trác không biết vì sao vị này chưa từng thấy qua sư phụ chân nhân lại đối với mình tốt như vậy, cô hỏi hệ thống nhưng cũng không có được đáp án.
Mộ Anh lên lớp rất dụng tâm, kiên nhẫn giảng giải làm như thế nào để cảm ứng thiên địa linh khí, đem nó hấp thu tiến vào thân thể chính mình, nàng thậm chí còn cổ vũ đệ tử tiên cốt tư chất kém, nói chỉ cần dụng tâm đi cảm ứng liền tính chỉ có thể hấp thu một chút, năm này tháng nọ cũng có thể có đột phá.
Quý Thanh Trác quả thật nghiêm túc dựa theo lời nàng nói mà làm, nhưng thật đáng tiếc, cô không cảm ứng được cái linh khí gì càng đừng nói là hấp thu chúng nó tiến vào thân thể chính mình.
Mắt thấy quanh thân các đệ tử khác đều lưu chuyển khí lưu quang mang mơ hồ, Quý Thanh Trác cũng không vội, chỉ từng bước thử tu luyện.
Nhưng là thẳng cho đến khi khóa học buổi sáng trôi qua, cô cũng không thể tiến vào trạng thái tu luyện.
Mộ Anh lưu lại đường cho cô, xoa eo thở dài nói: "Thanh Trác, tuy rằng sư phụ ngươi đã nói cho ta biết tình huống của ngươi, nhưng là ngươi như vậy… Đây là lần đầu tiên ta thấy. ”
Quý Thanh Trác nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi. ”
"Không có việc gì." Mộ Anh đem thư tịch mình dùng để giảng giải đặt vào trong tay Quý Thanh Trác, "Ngươi trở về lại hảo hảo nhìn một chút, giới này từ sau khi linh khí bùng nổ liền tính là phàm nhân không có tư chất tiên cốt cũng có thể thông qua tu luyện cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, ngươi cũng có thể làm như vậy. ”
Quý Thanh Trác khẽ mở miệng, cô muốn nói gì đó nhưng chung quy cái gì cũng không nói.
Đạo lý cô đều hiểu nhưng cô không phải là người của thế giới này a!
Cô đem thư tịch Mộ Anh cho nhét vào trong bọc nhỏ của mình, cùng nàng từ biệt.
Động phủ của Mộ Anh kỳ lạ, là một ngọn núi treo ở phía chân trời, dưới vách núi là trời cao vạn trượng, không có đường xuống núi.
Quý Thanh Trác ngồi ở bên vách núi chờ Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lại đây, còn có đệ tử mới nhập môn khác cũng đang đợi.
Bọn họ có người cầu tiên mấy ngày trước cùng Quý Thanh Trác tham gia thăng tiên đại hội, tự nhiên nhận ra Quý Thanh Trác.
Lúc này, một vị cô nương mặt tròn tiến lại gần, nàng là con cháu của một vị tu tiên thế gia, tên gọi là Sở Quân.
Sở Quân đi đến bên cạnh Quý Thanh Trác, tò mò hỏi: "Là Quý cô nương sao? ”
"A, đúng vậy." Quý Thanh Trác gật gật đầu.
“Sư phụ ngươi không ở môn trung, muốn xuống núi như thế nào đâu?” Sở Quân có chút lo lắng vấn đề xuống núi của Quý Thanh Trác.
“Chờ lát nữa… Tiểu ngọc sư huynh sẽ qua tới.” Quý Thanh Trác nghĩ nghĩ nói.
"Là Tɦẩʍ ɖυng Ngọc sao, ngươi vận khí thật tốt, thế nhưng cùng hắn trụ trong một cái động phủ." Sở Quân có chút kích động.
Nhưng nàng không nói cùng với Quý Thanh Trác hai câu, phía trước liền xuất hiện một chiếc thuyền mây, Diệp Đoạn Hồng làm trưởng lão dạy đệ tử mới lần này, lại đây tiếp những người tu luyện mới nhập môn này.
Hắn nâng gương mặt lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua Quý Thanh Trác, liền mang theo người rời đi.
Trên vách núi, chỉ còn lại có Quý Thanh Trác.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc tới không tính là muộn, hắn ngự kiếm mà đến, thấy được một Quý Thanh Trác nhỏ bé đứng thẳng trên vách núi thật lớn, cô nhìn phương xa, trong mắt cũng không có bất luận cái chi ý chờ mong nào, phảng phất là hắn tới cũng được, không tới cũng có thể.
Táng Tuyết Kiếm ngừng ở trước mặt Quý Thanh Trác, Quý Thanh Trác ngẩng đầu lên nhìn hắn, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc vẫn an tĩnh như thế.
"Đi lên." Hắn nói.
Quý Thanh Trác cất bước lên Táng Tuyết Kiếm của hắn, trong lòng cô thầm nghĩ, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc như vậy sao có thể là đại phản diện diệt thế cái gì đó, hắn thoạt nhìn rõ ràng chính là một vị đại sư huynh môn phái nhiệt tình trợ giúp người khác.
"Lớp học buổi chiều là…" Quý Thanh Trác lại nhìn chương trình học biểu của mình.
"Nguyên lý và ứng dụng trận pháp?" Cô thấy rõ trưởng lão dạy môn học này là Giang Thiên Khách mà cô đã từng gặp qua.
"Khóa học của Giang trưởng lão." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nói, "Ta cũng từng học qua, hắn mở lớp tương đối đặc thù, chỉ vì thân truyền đệ tử giảng bài. ”
Dù sao Giang Thiên Khách là trưởng lão tương đối cao giai trong Huyền Vân tông, hắn kiêu ngạo cũng là bình thường.
Đệ tử học lớp này đại khái cũng giống như lớp học bá hiện đại vậy, Quý Thanh Trác cảm thấy mình áp lực rất lớn.
“Tu luyện nhập môn không có học được?” Tɦẩʍ ɖυng Ngọc chú ý tới trạng thái của Quý Thanh Trác.
Quý Thanh Trác lắc đầu.
"Có thư tịch không?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hỏi
"Có." Quý Thanh Trác luôn luôn là hỏi gì đáp nấy.
"Buổi tối trở về Bạch Thủy Đảo, ta dạy cho ngươi." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc suy nghĩ một chút, nói với cô.
"A?" Quý Thanh Trác hơi ngửa đầu, cô muốn nhìn Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, nhưng lại không dám nhìn thẳng mắt hắn, tầm mắt chỉ dừng lại ở cần cổ thon dài của hắn.
"Không muốn?" Hắn hỏi một lần nữa.
"Nguyện." Quý Thanh Trác cùng hắn giao lưu, một chữ so với một người nói còn ít hơn.
"Nguyện?" Hồi lâu, hắn cười khẽ, tiếng cười trầm thấp, "Trác Trác, liền ngay cả nói nhiều thêm một chữ cũng không muốn? ”
"Nguyện." Quý Thanh Trác còn nói.
Qua một lúc lâu cô mới phản ứng lại, cô giống như lại có lệ với Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, cô muốn giải thích nhưng đầu lưỡi lại phảng phất như bị thắt nút, chỉ ho lên vài tiếng.
Táng Tuyết Kiếm rất nhanh mang theo bọn họ đi vào Thủy Vân Phong, dừng lại ở trên quảng trường Bạch Ngọc quen thuộc, Quý Thanh Trác quen thuộc nơi này, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đem cô buông xuống liền rời đi.
Ở trong quảng trường Bạch Ngọc, Quý Thanh Trác đang định đi tìm chỗ Giang Thiên Khách giảng bài, xa xa liền thấy được mấy bóng dáng quen thuộc.
Là Thu Minh Tuyết và Doanh Tụ một vị công chúa cùng một thị nữ, còn có một vị quen thuộc, chính là Đại tiểu thư Mạnh Gia Mạnh Dao Lam, cũng là Giang Thiên Khách là sư phụ của Mạnh Dao Lam, bài học của sư phụ mình, nàng cũng muốn tới.
Đây quả nhiên là một lớp học bá, Ngu Tố Không cư nhiên đem cô nhét đến nơi này.
Quý Thanh Trác thấp thỏm bất an, cô ngay cả tu luyện nhập môn cũng không hiểu, tiết học này cô làm sao có thể hiểu được.
Cô ôm cái bọc nhỏ của mình chạy đến nơi Giang Thiên Khách giảng dạy.