NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 19: Tác dụng phụ của hào quang nhân vật chính
Lúc Lâm Tùy An nhìn thấy Mục Trung ở sảnh đường Hoa trạch cô cũng không thấy bất ngờ mấy, dù sao thì Hoa Nhất Đường cũng đã thăm dò hết thông tin của cô rồi, Chu thái thú còn quy cô cá mè một lứa với Hoa thị nữa mà.
"Tứ Lang, Lâm nương tử, các ngươi không sao chứ?" Mục Trung nghênh đón họ với vẻ mặt đầy lo lắng, nhìn thấy hai người bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, quay miệng lại mắng: "Phùng thị thật chả ra sao, việc này không thể cứ để yên như vậy, phải cho bọn họ biết mặt mới được."
"Không vội." Hoa Nhất Đường đặt mấy tấm đệm gấm thêu hoa lên chỗ ngồi của Lâm Tùy An: "Mời ngồi."
Lâm Tùy An cũng lười khách sáo, đặt mông ngồi xuống, tháo túi tiền, Thiên Tịnh, tựa người vào bàn, xoa xoa bả vai.
Hoa Nhất Đường tùy tiện ngồi ở bên cạnh cô, rót một chén trà nóng hổi đưa tới, Lâm Tùy An không dám thử bèn giả vờ như không nhìn thấy, Hoa Nhất Đường lập tức đổi thành chén nước trong, Lâm Tùy An lúc này mới cầm lấy nhấp hai ngụm.
Hoa Nhất Đường vui vẻ, phe phẩy quạt hỏi: "Kẻ chết là Nghiêm Hạc thật sao?"
Hắn hỏi Mục Trung, Mục Trung bị sự tương tác tự nhiên của hai người họ làm giật mình, sửng sốt một lúc lâu mới trả lời: "Đúng là Nghiêm Hạc."
Hoa Nhất Đường: "Chết như thế nào?"
"Phát hiện dưới cầu Khai Minh, chỉ còn một cái đầu.
Lúc ta đến Bất Lương Nhân đã thu dọn hiện trường, không tìm thấy manh mối."
Sắc mặt Hoa Nhất Đường hơi khó coi: "Điền Hòa Quý phát hiện thi thể như thế nào?"
"Theo lời thương hộ gần đó nói, Điền Hòa Quý là một tên nghiện rượu, đêm đó uống nhiều quá nên xuống dưới cầu giải quyết, vừa vặn phát hiện thi thể của Nghiêm Hạc."
"Lúc trước cũng không có người phát giác ra sao?"
"Tạm thời không có lời khai của người khác.
Phủ nha bên kia cũng đang điều tra."
Cầu Khai Minh hẳn không phải là hiện trường vụ án đầu tiên, Lâm Tùy An thầm nghĩ.
Hoa Nhất Đường: "Hẳn là Nghiêm Hạc bị giết ở nơi khác, sau đó bị ném xác đến cầu Khai Minh."
Lâm Tùy An ngẩng phắt đầu, liếc về phía Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường cũng không để ý tới ánh mắt Lâm Tùy An, cằm chống lên quạt lẩm bẩm: "Hung thủ ném xác cần phương tiện vận chuyển..."
Lâm Tùy An: Rất có thể là xe ngựa.
Hoa Nhất Đường: "Xe ngựa mỗi ngày đi ngang qua cầu Khai Minh đếm không xuể, điều này không dễ điều tra..."
Lâm Tùy An: Tốt nhất là nên kiểm tra xem thời gian tử vong của Nghiêm Hạc.
Hoa Nhất Đường: "Có thể lấy được báo cáo khám nghiệm tử thi không?"
(E hèm em chen vào miếng, đoạn nào có dấu "" thì nhân vật mới nói ra tiếng nhé, còn hem có thì chỉ là suy nghĩ của nhân vật thui)
Mục Trung lắc đầu: "Chu thái thú rất cẩn thận trong vụ án này, chỉ sợ là không được."
Lâm Tùy An nhìn chằm chằm Hoa Nhất Đường, da đầu tê dại: Thật kỳ lạ! Tiết tấu suy nghĩ của tên này không hiểu sao lại rất đồng nhất với cô.
Hoa Nhất Đường cuối cùng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lâm Tùy An, quay đầu lại nhìn thì thấy lâm Tùy An nhíu mày, khóe miệng mím chặt, ánh mắt cực kỳ không tốt.
Hoa Nhất Đường lập tức hiểu ra, vội vàng đứng dậy, ôm quạt thi lễ với Lâm Tùy An nói: "Mời."
Lâm Tùy An trừng mắt: Làm gì đó?
Mộc Hạ đúng lúc bước lên: "Phòng khách của Lâm nương tử đã sắp xếp thỏa đáng, tiểu nhân lập tức hộ tống Lâm nương tử đi nghỉ..."
Hoa Nhất Đường: "Ừ khụ khụ!"
Mộc Hạ lập tức lui về tuyến hai: "Phòng khách của Mục công cũng đã sắp xếp xong, mời lục đội đi theo ta."
Mục Trung "Hả?" một tiếng, sững sờ đứng lên, Mộc Hạ bước hai bước ra sau lưng hắn, sau đó kéo hắn ra ngoài.
"Ta tiễn ngươi." Hoa Nhất Đường cười tủm tỉm nói: "Đi thôi."
Lâm Tùy An rất muốn nói "Không cần anh tiễn,", nhưng hồi tưởng lại khoảng cách từ cửa chính đi tới sảnh đường, nhà của tên ăn chơi trác táng này sợ là danh xứng với thực, "ĐẠI TRẠCH" hoa thị, nếu cô tự đi, nếu như tự mình đi tám chín phần mười sẽ lạc đường mất.
Sự thật chứng minh, quyết định này của Lâm Tùy An là rất chính xác.
Diện tích của Hoa trạch còn khoa trương hơn tưởng tượng của cô nhiều, đi ra khỏi tiền viện thôi cũng đã mất mười lăm phút, dọc đường có hơn mười loại phong cách kiến trúc, hành lang hoa lệ, lầu các tao nhã, cầu vòm, cầu đá, cầu hành lang nối liền, vườn hoa dị thảo chất đống đập vào mắt cô, càng quá đáng hơn nữa là sơn trên tường có màu đỏ lộ ra màu phấn, có màu phấn lộ ra màu vàng, có màu tím, có người đen nhánh, còn tản ra mùi hương kỳ quái.
Cả tòa đại trạch Hoa thị giống như một nồi lẩu thập cẩm đầy gia vị.
Không so sánh thì không có tổn thương, Lâm Tùy An bây giờ cảm thấy sáu quan tiền của cô không khác gì đá ven sông.
Đột nhiên, một cánh tay đưa ngang ra nắm lấy túi da trên vai cô, Lâm Tùy An phản xạ có điều kiện bắt lấy trở tay vặn một cái.
"Đau đau đau!" Hoa Nhất Đường kêu thảm thiết nhảy sang một bên.
Lâm Tùy An: "..."
Tên an chơi trác táng này giàu đến chảy dầu rồi còn mong nhớ mấy lượng bạc này của cô nữa sao?
Hoa Nhất Đường bay vẻ mặt tủi thân: "Ta thấy nhìn ngươi mệt mỏi nên muốn giúp ngươi cầm một lát thôi."
Cô mệt lắm à?
Hoa Nhất Đường không nói thì cô cũng không thấy gì, bây giờ cô mới cảm thấy hơi mệt thiệt.
Lâm Tùy An còn không cảm thấy, cô hình như thật sự hơi mệt rồi.
"Cũng đúng, một mình ngươi nửa đêm đánh nhau với hai ba mươi nha sai, nhất định là mệt muốn xỉu rồi." Hoa Nhất Đường nói.
Không đúng, thân thể cô không "mệt" chút nào, mà tinh thần cô nó rệu rã, tục xưng là tim mệt.
Bắt đầu từ lúc nào?
Hình như là sau khi đè ép sát ý trong người...
"Hoa Nhất Đường." Lâm Tùy An đột nhiên nói: "Biểu cảm lúc ấy của ta, hoặc là nói trạng thái...!có phải hơi đáng sợ hay không?"
Hoa Nhất Đường liên tục vẫy tay: "Không hề! Đánh đẹp lắm luôn, rất xinh đẹp, uy nhiếp bốn phương, có thể nói là mãnh hổ xuống núi, giao long xuất hải, bạt sơn cái thế, tuyệt thế vô song!"
Lâm Tùy An: "..."
Giờ tim cô mệt hơn nữa rồi.
"Chuyện đó..." Hoa Nhất Đường hạ thấp giọng: "Công phu sư của ngươi là học ở đâu thế?"
"Phòng khách còn bao xa nữa?"
"Đã đến rồi." Hoa Nhất Đường chỉ về phía trước, phía trước có một tiểu viện yên tĩnh, tiểu lâu tầng hai đứng sừng sững trong đó, trong vườn trồng hoa hồng liễu xanh, ngoài tường lại là màu hồng phấn, trong vườn phiêu đãng hương thơm miên man, cũng không biết là hương thơm của hoa hay là mùi hương trên tường.
Lâm Tùy An bây giờ cưỡi lừa khó xuống, chỉ có thể kiên trì bước vào trong vườn, Hoa Nhất Đường đi theo phía sau: "Ngươi có thu nhận đồ đệ không?"
Lâm Tùy An bước nhanh hơn: Quả nhiên, không có chuyện gì mà đối xử ân cần thế, không phải kẻ gian cũng là phường trộm cướp.
Hoa Nhất Đường: "Ngươi cảm thấy tư chất của ta như thế nào?"
Lâm Tùy An bước qua cửa vào phòng, trở tay đóng sầm cửa lại một tiếng.
Ngoài cửa Hoa Nhất Đường ôi chao một tiếng, lui về phía sau vài bước, lại oang oang nói tiếp: "Học phí hậu hĩnh.
Bao ăn bao ở, tiếp đãi như thượng khách.
Một tháng mười quan tiền được không? Mười lăm quan? Hai mươi quan?" Làm thế nào về mười quan điểm tiền trong tháng Giêng? Mười lăm quan? Hai mươi quan?"
Bô lô ba la ồn muốn chết!
Lâm Tùy An mở cửa, Hoa Nhất Đường xoa xoa chiếc mũi đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng cười nói: "Hai mươi lăm quan thì sao?"
Lâm Tùy An: "Công phu gia truyền, tổ huấn không được ngoại truyền."
"Vậy ngươi chịu thiệt một chút nhận ta làm nghĩa ca đi."
"Ta lớn hơn ngươi một tuổi."
"Hả?!!" Tròng mắt Hoa Nhất Đường đảo một vòng: "Hiểu rồi, tuổi mụ."
Lâm Tùy An nắm chặt đấm tay.
Hoa Nhất Đường cười gượng: "Thật sự không truyền ra ngoài sao? Hay mình bàn bạc với tổ tông chút nhỉ."
"Còn có một quy củ bất thành văn." Lâm Tùy An liếc mắt nhìn nửa dưới Hoa Nhất Đường: "Truyền nữ không truyền nam."
Hoa Nhất Đường cứng đờ người.
Lâm Tùy An đóng cửa "rầm" một tiếng.
Hoa Nhất Đường đứng bên ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm, phe phẩy quạt thảnh thơi đi ra khỏi tiểu viện, Mộc Hạ đã đứng đợi bên ngoài từ lâu.
"Ta có hỏi thăm Mục công, hắn nói trạng thái Lâm nương tử dùng đao có hơi...!đáng sợ." Mộc Hạ thấp giọng nói: "Đao của Lâm nương tử tên là Thiên Tịnh, hình như là cổ khí."
Bóng đêm lạnh lẽo, trường sam của Hoa Nhất Đường không tỳ vết như đóa tuyết mai, động tác phe phẩy quạt chậm rãi dừng lại, ánh trăng trong suốt trượt qua sống mũi cao thẳng hắn giống như phủ một tầng băng.
"Điều tra."
*
Lâm Tùy An cảm thấy không ổn lắm.
Tinh thần mệt mỏi đã lan tràn đến thân thể, bây giờ cơ bắp toàn thân cô cũng đau nhức, tức ngực khó thở, còn xuất hiện dấu hiệu ù tai.
Hạ huyết áp hay hạ đường huyết?
May mà dịch vụ phòng của Hoa trạch không tệ, trên bàn bên giường đều có nước sạch điểm tâm, Lâm Tùy An cầm hai miếng điểm tâm nhét vào miệng, rót hai chén nước, lại nằm thẳng trên giường một lúc lâu mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là cô đã dùng ý chí mạnh mẽ đè nén di chứng bản năng khát máu của thân thể này, Lâm Tùy An hơi bất đắc dĩ nghĩ, chẳng lẽ còn có thiết lập tinh thần bất ổn nữa sao? Cô lại lấy Thập Tịnh Tập ra nghiên cứu thêm một lúc, nhưng khi bị đám Bất Lương mang đi, Thập Tịnh Tập đã rơi vào tay người khác, cũng không biết bây giờ đã bị ném đi hay bị lấy mất rồi nữa.
Lần này cô bị sát ý khống chế trên tay hoàn toàn không có Thiên Tịnh, như vậy là có hai khả năng, thứ nhất, sự khát máu vốn dĩ thuộc về thân thế này, Thiên Tịnh chỉ là trang bị gia tăng thôi.
Thứ hai, tà tính của Thiên Tịnh đã ăn mòn thân thể của cô.
Cả hai trường hợp này đều không phải là thông tin tốt.
Cô buộc phải tìm cách để phá giải nó càng sớm càng tốt.
Nói đến phương pháp phá giải, Lâm Tùy An nhớ lại việc mình khôi phục ý thức hôm nay...!cô còn nhớ rõ đôi mắt sáng ngời sâu lắng của Hoa Nhất Đường lúc đó, gặp ma rồi, vì sao lại là tên đó?
Lâm Tùy An cực kỳ bất mãn với hướng đi của tình tiết này, Hoa Nhất Đường là loại người sinh ra đã có hào quang của nhân vật chính vờn quanh, phiền toái quấn thân chưa nói đã thế còn có tác dụng phụ đáng chết đó là...!hại người qua đường!
Bằng không một lương dân xuyên không bình thường như cô sao lại vô duyên vô cớ bị cuốn vào mấy thứ phiền toái này?
Lâm Tùy An tức giận ngủ thiếp đi, đã thế còn năm mơ, trong mơ cô thấy Hoa Nhất Đường mặc quần áo diêm dúa, mặt dày mày dạn quỳ gối ngoài cửa, cái miệng ríu ra ríu rít không ngừng.
Lúc mở mắt ra thì trời đã sáng, cả người cô đổ đầy mồ hôi, bên ngoài có người rầm rầm gõ cửa, lại là tiếng của Hoa Nhất Đường.
"Lâm Tùy An dậy chưa? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi..."
*
Cơn ác mộng trở thành sự thật rồi.
Lâm Tùy An ngồi ở trong thiện đường, đầu óc còn đang kêu ông ông.
Trước mặt là một chiếc bàn dài ba thước, bày đủ các loại bữa sáng phong phú, canh canh nước nước, bánh ngọt điểm tâm, mì sợi mì lát thậm chí còn có bánh bao màn thầu...!đương nhiên, ở thời đại này, mì gọi là bánh bột, bánh bao màn thầu gọi là bánh hấp, điều này cũng không quan trọng, quan trọng là, bên cạnh còn có một món ồn ào huyên náo khó thể lờ đi được tên Hoa Nhất Đường.
Cái bàn dài như vậy vì sao anh ta nhất định phải ngồi bên cạnh cô?
"Không biết Lâm Tùy An thích ăn cái gì cho nên mỗi thứ đều bị một ítm nếm thử cái bánh kim tuyết này đi." Hoa Nhất Đường bưng một cái nồi hấp nhỏ tới, bên trong bày một cái bánh bao lớn mềm mại, lớp da bên ngoài mơ hồ tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt: "Nhào bơ vàng và bột mì lại với nhau, đặt bên cạnh lò sưởi làm ấm hai canh giờ, đợi mì nở lại nhào nặn lại rồi cho vào lồng.
Hấp hai nén nhang, vào miệng lập tức tan ra." Lại bưng tới một cái đĩa, vẫn là bánh bao, chỉ là cái bánh bao này nhỏ hơn một chút: "Đây là mì Bà La Môn, bên trong dùng đường mía của nước Thiên Lan, ngọt lắm...!Sao ngươi không ăn?"
Lâm Tùy An xoa xoa huyệt thái dương, thì thầm: "Thì ra nơi này cũng có bữa sáng..."
Hoa Nhất Đường ngẩn ra: "Trước đây ngươi chưa từng ăn bữa sáng sao?"
Trước khi xuyên không đương nhiên đã từng ăn, nhưng sau khi xuyên không thì vì nhập gia tùy tục...
Quên đi, giải thích quá phiền phức.
"Nghèo, ăn ít một bữa tiết kiệm một bữa." Lâm Tùy An thay đổi thành cách nói ngắn gọn.
Hoa Nhất Đường ngây người, hốc mắt hơi đỏ lên.
Lâm Tùy An:???
"Mộc Hạ, bưng Thất Phản Cao, Thiên Hoa Tất La, Kim Ngân Hiệp Hoa, Hỏa Diễm Trản lên hết đây!"
Hắn vừa nói xong, lại có thêm một đống bánh bao bánh cuộn nồi hấp xếp chồng lên nhau, đĩa chất thành đống, chỉ chốc lát sau, toàn bộ chiếc bàn đã bị chất thành núi bánh bao.
Lâm Tùy An còn chưa gặm xong một cái bánh Kim Tuyết, thấy thế thì mất hết cả khẩu vị.
Mục Trung vừa mới vào cửa đã bị tình cảnh trước mặt làm hoảng sợ: "Tứ Lang, ngươi chuẩn bị mở quán bánh hấp cướp việc làm ăn của Bùi gia à?"
"Mục công, cùng vào ăn đi." Hoa Nhất Đường nhiệt tình chào hỏi.
Mục Trung liên tục lắc đầu: "Tức no rồi, ăn gì nổi nữa."
Sắc mặt Hoa Nhất Đường trầm xuống: "Sao rồi?"
"Toàn bộ thành Dương Đô đều truyền điên rồi, nói Hoa gia Tứ Lang thuê hung thủ giết người, có nhân chứng thực có vật chứng, lại dựa vào tài lực quyền thế của Hoa thị tiêu dao ngoài vòng pháp luật, ngay cả Dương đô thái thú cũng không thể làm gì được." Mục Trung nói: "Ta nói mấy người đó mắt có mũi có, sao vẫn còn để lại mấy chứng từ của mấy người làm chứng tối qua, nơi xem có quá đáng không?"
Ôi, ôi! Cốt truyện này đi theo hơi hướng thú vị.
Lâm Tùy An lại bắt đầu có khẩu vị lại rồi.
"Tứ lang, mười ba quản sự của sáu mươi bảy phường Dương Đô cầu kiến." Mộc Hạ vội vàng đi vào nói.
"Cho mời."
Mười ba gã đàn ông trung niên mặc áo gấm màu đen lần lượt đi vào, đồng loạt ôm quyền đạo: "Mười ba quản sự đã Bái kiến Tứ Lang."
Hoa Nhất Đường: "Không cần đa lễ, xảy ra chuyện gì?"
Vài tên quản sự cau mày:
"Đầu giờ thìn vừa mới mở cửa hàng, đã có một đám lưu manh đến gây sự, nói gì mà Hoa gia Tứ Lang là hung thủ giết người, gạo Hoa thị đều dính máu người, làm khách đến sợ chết khiếp."
"Hàng mũ cũng vậy."
"Hàng tạp hóa cũng đến."
"Hàng lụa tới hai nhóm."
"Hàng trái cây một nhóm."
"Trên bến tàu cũng có."
"Thuyền hàng náo loạn lớn nhất."
Hoa Nhất Đường nghiêm túc: "Chuyện bắt đầu từ khi nào?"
Mấy quản sự liếc nhau: "Đầu giờ thìn đến giữa giờ thìn."
"Sau đó thì sao?"
"Đuổi người đi, tặng quà bù phí sợ hãi cho khách, cũng không gây ra chuyện gì quá lớn."
"Chuyện này cũng quá ghê tởm! Lại chọn lúc Đại Lang, Nhị Nương, Tam Nương đều không có ở Dương Đô gây chuyện, như thế rõ ràng là coi thường Tứ Lang chúng ta tuổi trẻ mà!"
Hoa Nhất Đường: "Có bắt được tên nào không?"
Quản sự: "Trên bến tàu bắt được hai người, cứng miệng lắm."
Hoa Nhất Đường: "Tống vào phủ nha."
Mục Trung: "Chu thái thú và Phùng thị quan hệ không nhỏ, phỏng chừng chừng chân trước đưa qua, chân sau đã lập tức thả ra rồi."
"Thả vừa hay, phái người đi theo xem bọn họ liên lạc với ai."
Mộc Hạ: "Những tên lưu manh này ngày thường đều không dễ đối phó, hành động thống nhất như thế nhất định là thu tiền từ Phùng thị."
Chúng quản sự phẫn nộ:
"Không sai, Hoa thị chúng ta sao có thể chịu ấm ức như vậy! Tứ Lang chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, chúng ta lập tức triệu tập nhân thủ san bằng Phùng thị!"
"Đám lão già bên Phùng thị nhìn thì đạo mạo, chuyện thối nát của mình không lo tự xử lý, còn hắt nước bẩn lên người chúng ta!"
"Ta không nhịn được!"
Hoa Nhất Đường lắc đầu: "Không thể vọng động, việc này có điểm kỳ quái, các ngươi trở về ổn định việc làm ăn của cửa hàng trước, phàm có kẻ đến gây sự, một người thì bắt một người, đến bao nhiêu bắt bấy nhiêu, sau đó gióng trống khua chiêng đưa hết đến phủ nha."
Các quản sự nghe hắn nói thì vui lắm:
"Trên đường đưa đến quan phủ có muốn nói chút chuyện thú vị của Phùng thị hay không?"
"Thuê thêm mấy tiên sinh kể chuyện thì sao?"
"Hay là thuê một gánh hát luôn cho đã."
Hoa Nhất Đường mỉm cười: "Tùy các vị."
Đám quản sự vẻ mặt nóng lòng muốn thử lập tức rời đi, Lâm Tùy An mặt không biểu cảm nhìn Hoa Nhất Đường, lúc trước cho rằng tên này chỉ là một tên không đứng đắn bình thường thôi, bây giờ xem ra, là vô cùng không đứng đắn!
Đây mà là chiêu ngu ngốc gì chứ?!
Đột nhiên, Hoa Nhất Đường nói một câu: "Ăn no rửng mỡ!"
Đề tài chuyển hướng quá nhanh, Mục Trung và Mộc Hạ không kịp phản ứng, chỉ có Lâm Tùy An yên lặng nhìn núi Bánh Bao trên bàn.
Mục Trung đỡ trán: "Tứ Lang, lửa sắp đốt đến chân mày rồi, đừng ăn nữa!"
"Ý ta là Phùng thị." Hoa Nhất Đường quạt gõ gõ nhẹ trán: "Đêm qua cũng vậy, hôm qua cũng vậy, vì sao phải tạo những lời đồn này?"
Mộc Hạ: "Muốn hủy thương hiệu của Hoa thị."
Mục Trung: "Chèn ép việc làm ăn của Hoa thị ta."
Lâm Tùy An: "Bảo vệ thanh danh Phùng thị."
Trong phòng yên tĩnh, mọi người đều nhìn về phía Lâm Tùy An.
Mục Trung: "Lời của Lâm nương tử là có ý gì?"
"Tin đồng nóng nhất Dương Đô hôm qua là gì?" Lâm Tùy An hỏi.
Mục Trung và Mộc Hạ hơi giật mình, Hoa Nhất Đường nhướng mày, gõ quạt bốp một cái đứng lên: "Hợp lý! Chuyện của Hoa gia Tứ Lang vừa ra, ai thèm nhớ ba món thơ thẩn thư hương thối tha của Phùng thị nữa chứ."
Lâm Tùy An: "Quần chúng ăn dưa không sợ dưa lớn, vả lại dưa càng mới càng tươi càng ngon."
Hoa Nhất Đường: "Còn tin đồn là thật hay giả cũng không quan trọng."
"Dùng một tin đồn ngăn chặn một tin đồn khác, đợi tin đồn sau tự phá biến thành đồn đãi lung tung, mọi người sẽ lập tức sẽ sinh ra một liên tưởng thú vị." Lâm Tùy An nói: "Tin đồn đầu tiên cũng là giả."
"Hay lắm!" Hoa Nhất Đường phe phẩy chiếc quạt nhỏ kích động: "Mộc Hạ, đi điều tra nguồn gốc của bài thơ kia, là ai viết? Bắt đầu từ đâu?"
Mộc Hạ không nhúc nhích, đây là lần đầu tiên Lâm Tùy An nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc bên ngoài nụ cười thương mại của Mộc Hạ.
Mục Trung ngạc nhiên: "Bài thơ kia không phải Tứ lang làm sao?"
Hoa Nhất Đường giận dữ: "Sao có thể là ta? Với văn chương của ta, ít nhất cũng phải gieo được cái vần chân chứ?!"
Mộc Hạ: "Tứ Lang làm thơ có gieo vần gieo vẹo gì đâu?"
Mục Trung: "Đúng vậy ha!"
Hoa Nhất Đường: "..."
Lâm Tùy An bật cười.
12.7.2022.