Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 199: C199: Lòng nữ nhân như kim đáy bể



NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 199: Lòng nữ nhân như kim đáy bể

Bên trong các Điêu Lan của Hoa trạch 99, không khí cực kỳ nặng nề.

Lâm Tùy An và Cận Nhược ngồi chen chúc với nhau, một người bưng trà, một người nhai bánh đường trắng, con ngươi đảo từ bên trái chuyển sang bên phải, lại từ bên phải chuyển sang bên trái, đồng thời gãi gãi ót.

Một phút trước, mọi người vừa trao đổi tình báo điều tra riêng của mình xong, tình hình không lạc quan lắm, tóm lại, phá án vẫn chưa thành công, các đồng chí vẫn cần phải cố gắng.

Sau đó, Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan lại tiến vào một loại trạng thái kỳ lạ.

Lăng Chi Nhan vùi đầu vào đống hồ sơ, tay không ngừng lật, chỉ để lộ mỗi cái ót, trên trán phủ đầy một lớp mồ hôi mỏng, vầng trán sáng bóng, đường chân tóc rõ ràng hơi lùi về phía sau hai milimet so với lúc ở Dương Đô.

Lâm Tùy An: "Lăng Tư Trực làm sao vậy?"

Cận Nhược thở dài: "Ước chừng là bị khi dễ ở Phường Hồng Hương nên có hơi không cam lòng thôi."

Hai mắt Lâm Tùy An tỏa sáng: "Nói chi tiết nghe nào!"

Cận Nhược hai ngụm bánh đường kẹo trắng, ngồi thẳng tắp: "Hôm nay Phường Hồng Hương nghỉ ngơi, tất cả nương tử đều ngâm người ở trong suối nước nóng hậu viện."

Lâm Tùy An: "Ôi!"

"Đoàn Hồng Ngưng cố ý mời Lăng tư trực vào trong để gặp trực tiếp."

"Ôi!"

"Kết quả người đoán thế nào?! Khúc gỗ Lăng lão Lục này thế nhưng lại sợ đái ra quần, chỉ hỏi qua loa vài câu đã chạy như lửa đốt mông, chẳng nhìn thấy được một cọng tóc của mấy cô nương kia."

"Ôi chao!" Lâm Tùy An bóp cổ tay: "Tiếc thế!"

Nếu biết có chuyện tốt như thế thì cô đã đi rồi! Lãng phí một cơ hội tuyệt vời để gần gũi với các chị em xinh đẹp!

"Thì bởi!" Cận Nhược vỗ đùi một cái: "Một đ ĩa trứng luộc lớn ở suối nước nóng ta mới ăn có bốn cái, còn lại toàn bộ phải vứt đi, tiếc quá tiếc!"

"......"

Lâm Tùy An nhìn thấy năm chữ lớn trong đôi mắt to của đồ đệ nhà mình: ngây thơ đến ngu xuẩn.


Lại nhìn Hoa Nhất Đường ở bên phải đang nghiêng người dựa vào đệm ghế Thái sư, trên bàn là một núi trục thư xếp thật cao, hắn rút ra một quyển ném sang một bên, lại rút một quyển liếc ba cái rồi ném lên, trên mặt đất trục thư cũng chất thành núi, Mộc Hạ ngồi xổm bên cạnh, vừa nhặt vừa thở dài, thỉnh thoảng lại nhìn qua Lâm Tùy An đầy u oán.

Kỳ lạ nhất chính là những tên của những cuốn trục thư kia, nào là "Liễu Đuôi Nguyệt Hạ, Nam Kha Nhất Mộng", "Phi hoa mạn mạn, lệ châu liên liên", "Mỹ nhân hồi mâu, duyên sinh duyên diệt", "Khuê tình khó tìm, lang tâm như thiết", "Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình", "Trăng tròn hoa đẹp, gió lướt Tường Vi"...

"Họ Hoa kia sao lại đột nhiên đọc ba cuốn thoại bản thông tục như thế?" Cận Nhược buồn bực: "Tất cả đều là nói về tình cảm nam nữ."

Lâm Tùy An che miệng, thấp giọng nói: "Ước chừng là trên đường bị k1ch thích."

Hai mắt Cận Nhược sáng lên: "Nói chi tiết nghe nào!"

"Lúc chúng ta trở về có đi ngang qua cầu Phi Hồng trên sông Ngọc Giang, trên đó toàn là thiếu nam thiếu nữ đang nói yêu đương, cực kỳ thân mật, nhìn Hoa Nhất Đường cũng sắp mười bảy tuổi rồi, tám phần là thấy cảnh sinh tình gì đó rồi." Lông mày Lâm Tùy An muốn bay lên trời luôn rồi: "Trai lớn lấy vợ, có thể hiểu được."

Phương Khắc nằm trong ghế thái sư nhắm mắt dưỡng thần cười nhạo một tiếng, nói hai chữ "Quả nhiên".

Cận Nhược: "..."

Nếu như hắn nhớ không lầm, cầu Phi Hồng là thánh địa định tình nổi tiếng ở Ích Đô, họ Hoa dẫn sư phụ đi qua đó, chẳng, chẳng, chẳng lẽ là... nhưng nhìn biểu cảm thần sắc này của sư phụ... tám phần, không, chín phần là chẳng phát hiện ra gì rồi.

Cận Nhược âm thầm thở dài: Thảm thế, đến hắn cũng thấy tội cho Hoa Nhất Đường.

"Vụ án của Cù Tuệ thắng lớn, người ở đây đều có công, tất nhiên phải uống một trận!" Làn váy màu đỏ thẫm của Hoa Nhất Mộng phiêu diêu bước vào, cả người tựa như một đóa hoa tường vi màu đỏ nở rộ dưới ánh trăng, trong tay còn mang theo một bình rượu: "Ta mời mọi người uống rượu... ấy?"

Không khí trong các quá nặng nề, ngay lập tức đánh tan hứng thú của Hoa Nhất Mộng.

Lâm Tùy An vội vẫy tay với Hoa Nhất Mộng, Hoa Nhất Mộng tiến lại gần, chen chúc với hai người Lâm Cận, nghi hoặc nói: "Sao thế? Điều tra vụ án có gì không suôn sẻ sao?"

Biểu cảm của Lâm Tùy An và Cận Nhược đều có hơi khó nói.

Hoa Nhất Mộng cong mắt cười: "Không sao, có cái gọi là một chén rượu giải ngàn sầu, đây là rượu bạch hương mà bằng hữu tặng cho ta, đến, rót đầy cho mọi người nào!"

Ôi mẹ ơi! Chị ơi chị hỡi, có thể nào đừng gây rối nữa được không!

Lâm Tùy An sợ muốn xỉu, vội cướp bình rượu Hoa Nhất Mộng ném cho Cận Nhược, Cận Nhược ném cho Y Tháp, Y Tháp vội đổi bình rượu thành ấm trà, lạnh lùng nói: "Tam nương, uống rượu, không tốt, uống trà, tốt!"

Hoa Nhất Mộng dở khóc dở cười: "Thôi thôi, lấy trà thay rượu, cũng không tệ."

Nói xong, uống một chén trà đứng lên, trượt dài đến trước bàn Của Lăng Chi Nhan, ngón tay nhỏ nhắn như ngọc bưng chén trà đưa qua: "Lục Lang, uống một ngụm trà rồi nghỉ ngơi một chút đi."

Bả vai Lăng Chi Nhan run lên, giương mắt nhìn Hoa Nhất Mộng một cái, lại vội cúi đầu: "Đa tạ hảo ý, Lăng mỗ không cần."

Mồ hôi trên trán hắn càng nhiều, vầng trán trong suốt biến thành màu hồng đào, càng hợp với làn váy của Hoa Nhất Mộng.

Lâm Tùy An: "Hỏng rồi, tuyết đã lạnh càng thêm sương giá."


Cận Nhược: "Lăng lão Lục hết cứu rồi..."

Hoa Nhất Mộng nghiêng đầu nhìn, nhếch môi cười, đặt chén trà lên bàn lại khẽ đẩy về phía trước, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Hoa Nhất Đường.

Lăng Chi Nhan thở dài một hơi, liếc mắt nhìn chén trà, dịch người sang bên cạnh, đụng cũng không dám đụng, giống như trong trà cất giấu mãnh thú hồng thủy gì đó, một lúc lâu sau dường như có hơi lo lắng, lại liếc mắt một cái, đột nhiên giật mình, nhíu mày, vội nắm lấy một quyển sổ sách của phường thêu điên cuồng lật mấy trang, chớp mắt liên tục, trải sổ sách của ba phường thêu ra, cắm đầu vào xem.

"Không hổ là Lăng gia Lục Lang, quả thực giống y như trong lời đồn, cố chấp." Hoa Nhất Mộng chọt chọt Hoa Nhất Đường: "Tứ Lang, đệ và người này thật sự có thể nói chuyện với nhau sao?"

Hoa Nhất Đường không trả lời cô, mà nhìn chằm chằm một quyển lời có tên là "Mười năm cách biệt muôn trùng" ngẩn người.

Hoa Nhất Mộng kinh ngạc chớp chớp mắt, vội nhìn qua Mộc Hạ.

Ánh mắt Mộc Hạ chuyển từ Hoa Nhất Đường đến Lâm Tùy An, thở dài, lại từ Lâm Tùy An chuyển về Hoa Nhất Đường, lông mày nhíu chặt.

Hoa Nhất Mộng càng kinh ngạc, tròng mắt lướt từ trên xuống dưới từ trái qua phải.

Mặt Mộc Hạ như mướp đắng, tròng mắt liếc từ trái qua phải từ trên xuống dưới.

Hoa Nhất Mộng "à" một tiếng, che miệng lại, Mộc Hạ thở dài như lão già.

Lâm Tùy An và Cận Nhược triệt để nhìn đến choáng váng.

Cận Nhược: "Sư phụ, người Hoa thị bọn họ có thể dùng cơ mặt nói chuyện phiếm sao."

Lâm Tùy An: "Thật ngoạn mục!"

Hoa Nhất Mộng lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Hoa Nhất Đường, thấp giọng nói: "Tứ Lang, cách này của đệ không đúng đâu."

Hoa Nhất Đường ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên: "Tam tỷ có cao kiến gì, có thể chỉ điểm một hai cho đệ không?"

Hoa Nhất Mộng bất đắc dĩ thở dài, ra hiệu bảo Hoa Nhất Đường và cô nên đi đến bên cửa sổ để tránh người khác, thuận tiện ném cho Mộc Hạ một ánh mắt. Mộc Hạ hiểu ý lập tức gọi Y Tháp tới, tiến đến bên cạnh Lâm Tùy An và Cận Nhược, cùng trò chuyện.

Hoa Nhất Mộng nhìn hồ Mạc Sầu ngoài cửa sổ, ánh mắt trong suốt, nước hồ im lặng như gương, phản chiếu vầng trăng màu bạc treo trên đầu tựa như một bầu trời khác.

"Trái tim của nữ tử rộng lớn sâu thẳm như biển, tâm tư với với nam tử ước chừng giống như cây kim dưới đáy biển, cơ hội nhìn thấy chiếc cây kim kia rất ít, hoặc chỉ thoáng qua, nếu không phải thật lòng thì mãi mãi đều không thấy được. Tứ Lang, vận mệnh của đệ gập ghềnh, từ nhỏ đã sớm hiểu chuyện, cái gì cũng tốt chỉ là hiểu chuyện quá..." Hoa Nhất Mộng thở dài: "Đại ca, nhị tỷ và ta đều rất lo lắng cho ngươi, sợ ngươi bản tính quá lương thiện, dễ mềm lòng, không hiểu được tâm ý của mình, coi tình bằng hữu thành tình yêu..."

Hoa Nhất Đường im lặng một lát: "Không phải."

Hoa Nhất Mộng: "Hả?"

"Đệ không có tâm ý khác với Lâm Tùy An." Ánh trăng trong hồ Mạc Sầu chiếu vào trong mắt Hoa Nhất Đường, tựa như một vùng biển thâm tình khác: "Mà là tâm ý đến chết không đổi, không phải nàng thì không được."


Hoa Nhất Mộng chớp mắt: "Chắc chắn thế sao?"

Hoa Nhất Đường gật đầu: "Chắc chắn."

Hoa Nhất Mộng "a" dài một tiếng, nhướng mày: "Sao đệ chắc chắn được?"

"Khi nàng cười đệ cảm thấy thật vui vẻ, khi nàng không cười đệ thấy rất buồn, nếu nàng bị thương, lòng đệ cũng đau theo, nàng chém giết đệ phất cờ hò hét, mọi thứ của nàng, không một ai được đụng vào!"

Lông mày Hoa Nhất Mộng nhướng càng cao: "Đệ từng nói nàng là cộng sự của nàng, điều này không phải rất bình thường sao?"

Cổ họng Hoa Nhất Đường giật giật, tốc độ nói đột nhiên trở nên rất nhanh: "Khi nàng và Lăng Lục Lang cười đùa với nhau, trong lòng đệ tràn ngập chua xót."

"Ồ?"

Hoa Nhất Đường phồng má: "Không chỉ Lăng Lục Lang, còn có Cận Nhược, Bạch Nhữ Nghi, Bạch Hướng, hơn nữa gã Vân Trung Nguyệt kia đệ cũng thấy cực kỳ không vừa mắt!"

Hoa Nhất Mộng trợn tròn mắt, thầm nghĩ Tứ Lang nhà mình không phải là bình giấm, mà là biển dấm.

"Bắt đầu từ khi nào?" Hoa Nhất Mộng hỏi: "Ý ta là, Tứ Lang phát hiện mình có tâm tư như vậy với Lâm nương tử từ lúc nào thế?"

Thần sắc Hoa Nhất Đường khựng lại, cứng ngắc xoay đầu lại từng chút, nói: "Ta quên mất."

Hoa Nhất Mộng bật cười.

Tai Hoa Nhất Đường đỏ lên, hít sâu một hơi: "Cho nên, ta phải làm như thế nào mới có thể bắt được cây kim dưới đáy biển kia?"

"Chuyện này ấy mà..." Hoa Nhất Mộng có hơi khó xử: "Nói ra lại hổ thẹn, tam tỷ ta cũng không có kinh nghiệm..."

Lần này đến phiên Hoa Nhất Đường kinh ngạc: "Tam tỷ có nhiều hoa đào thối như vậy, thế mà cũng không có kinh nghiệm sao?"

"Ngươi cũng nói là hoa đào thối rồi, dùng được cái rắm gì đâu."

"......"

"Tâm tư của nữ tử, chỉ có nữ tử mới có thể nhìn thấu." Hoa Nhất Mộng vỗ vỗ bả vai Hoa Nhất Đường: "Chi bằng đệ đi hỏi những nữ tử có kinh nghiệm, có lẽ có thể tham khảo một vài thứ."

Hoa Nhất Đường cau mày, khổ sở ngồi trở lại trong đống thoại bản của hắn, Hoa Nhất Mộng khẽ ngồi xuống bên cạnh Lâm Tùy An, nâng má nhìn cô, càng nhìn càng thấy hài lòng, nhìn tiểu nương tử này đi, công phu tốt, tính tình thẳng thắn, tư thế oai hùng hiên ngang, ánh mắt sạch sẽ, không hổ là Tứ Lang nhà cô, mắt nhìn thật tốt.

Lâm Tùy An nổi hết da gà: "Tam Nương có việc gì thế?"

Hoa Nhất Mộng thản nhiên cười: "Thật tốt."

Lâm Tùy An: "..."

Há???

Nhưng vào lúc này, Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan đột nhiên đồng thời đứng bật dậy, hét lớn: "Ta biết rồi!"

Lâm Tùy An run rẩy, Cận Nhược suýt nữa thì bị bánh đường trắng nghẹn chết, liên tục vỗ ngực: "Nương ơi, gật mà miền!!"


Hoa Nhất Đường: "Nên đến phường Hồng Hương có nhiều nữ tử nhất!"

Lăng Chi Nhan: "Trên sổ sách còn có một người, giống như Đoàn Hồng Ngưng và Di Ny Na, thường xuyên đặt đồ thêu của Liên Tiểu Sương."

Hoa Nhất Đường: "Ngươi có kinh nghiệm phong phú nhất trong đó, chính là đệ nhất hoa khôi Đoàn Hồng Ngưng của phường Hồng Hương."

Lăng Chi Nhan: "Người này là nữ chưởng quỹ của một quán trà, tên là Tuyết Thu, quán trà tên là phường trà Thu Nguyệt."

Hoa Nhất Đường: "Sáng sớm ngày mai, Hoa mỗ đã đi bái phỏng Đoàn nương tử!"

Lăng Chi Nhan: "Sáng sớm ngày mai, Lăng mỗ đã đi bái phỏng Tuyết nương tử!"

Cũng không biết hai người có nghe thấy lời nói của đối phương hay không, vừa nói xong đã chạy như bay trở về phòng.

Mọi người: "..."

Ông nói bà gà nói vịt gì thế không biết?

Hoa Nhất Mộng chớp chớp mắt: "Phường Thu Nguyệt. Sao trung hợp thế..."

Cận Nhược: "Hai người bọn họ... không phải là áp lực quá lớn, nên bị điên rồi chứ?"

Lâm Tùy An nhún nhún vai, bày tỏ: Trái tim đàn ông như kim đáy biển, hoàn toàn nhìn không thấu.

Phương Khắc ngáp một cái, lảo đảo đứng lên, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Một người dám dạy, một người dám học, không hổ là huyết mạch Hoa thị, đúng là chẳng đứng đắn gì."

*

Tiểu kịch trường:

[Tứ Lang khi nào phát hiện mình sinh ra tâm tư như vậy với Lâm nương tử? ]

[Ta quên rồi.]

Thực ra, Hoa Nhất Đường nhớ rất rõ.

Đó là lúc ở Dương Đô, Lâm Tùy An đại chiến với Đông Triều, cả người đẫm máu, không màng sống chết đến cứu hắn.

Đêm hôm sau, Hoa Nhất Đường mơ thấy Lâm Tùy An.

Trong mơ, hắn giúp Lâm Tùy An chữa vết thương trên vai, trong mơ hắn nhìn thấy da thịt trên vai Lâm Tùy An.

Sau đó, Hoa Nhất Đường tỉnh lại.

Phát hiện trên quần mình có thêm một tấm bản đồ ướt sũng...

Loại chuyện này, cho dù da mặt dày như Hoa Nhất Đường thì cũng khó có thể mở miệng được!

2.9.2023



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.