Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 3: 3: Thế Giới Này Còn Mẹ Nó Lừa Cha Quá




NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 3: Thế giới này còn mẹ nó lừa cha quá
***
"Khấu Nhi, chớ để nàng ta lừa gạt!" Tô Thành Tiên tay chân cùng lao tới, bên mặt trái của hắn xuất hiện một dấu tay sưng đỏ nhìn càng giống đầu heo hơn: "Bài thơ này là, là nàng ta sao chép!"
La Khấu nhìn Tô Thành Tiên, trong ánh mắt lại tràn đầy ánh sáng hi vọng.
Tộc nhân La thị cũng tỏ vẻ nghi ngờ: "Lâm gia nương tử, làm sao để chứng minh đây là bài thơ định tình Tô công tử tặng ngươi?"
Lâm Tùy An giơ nhật lục lên: "Trên mặt này có ghi rõ ngày tháng."
Sắc mặt Tô Thành Tiên trắng bệch: "Nhất định là do ngươi chép bài thơ định tình ta tặng cho Khấu Nhi trước, sau đó giả mạo nhật lục! Quả nhiên là người phụ nữ độc ác! Lại nghĩ ra chiêu trò đê tiện vô sỉ như thế để chia rẽ ta và Khấu Nhi!"
"Có phải là giả mạo hay không, đưa ra xem là biết liền." Mạnh Mãn nói: "Lâm nương tử, có thể mượn nhật lục của ngươi xem một chút được không?"
Lâm Tùy An cũng có hơi do dự, nhật ký này dù sao cũng là sự riêng tư của nguyên chủ, chỉ sợ không thích hợp để đọc công khai.
"Nàng ta không dám! Nhật lục này nhất định có vấn đề!" Tô Thành Tiên hét lớn.
Lâm Tùy An: "..."
Người này quả nhiên hiểu rõ bản tính nguyên chủ, nếu nguyên chủ ở đây nhất định không muốn công bố tâm tư nữ nhi trong nhật lục với mọi người, điều này đối với nữ tử mà nói thật sự rất xấu hổ.
Người nhà họ La trào phúng: "Thôn phụ này quả nhiên hèn hạ!"
"Lại dùng chiêu trò âm độc như vậy hủy diệt mối thông gia giữa La thị ta và Tô thị, thật sự đáng chết!"
"Gia chủ, phụ nhân tâm như rắn độc như thế này còn không mau đuổi nàng ta đi!"
"Đuổi đi!"
"Đuổi đi!"
Trong chốc lát trong phòng đều là tiếng quát mắng, Tô Thành Tiên chỉnh lại vạt áo, lần nữa khoác lên lớp da cầm thú, ôm quyền với La Thạch Xuyên nói: "La gia chủ, tấm lòng của Tô mỗ đối với Khấu Nhi có trời đất chứng giám, bài thơ định tình này là do Tô mỗ tâm huyết làm ra, mong gia chủ phân xử rạch ròi!"
Gia chủ, việc này nhất định có khúc mắc, chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời Khấu Nhi, chúng ta không thể chỉ nghe một phía Tô Thành Tiên được, mong gia chủ thận trọng." Mạnh Mãn vội vàng nói.
La Thạch Xuyên nhíu mày, trầm ngâm một lát: "Khấu Nhi, con thấy thế nào?"
Hai mắt La Khấu ngận nước nhìn Tô Thành Tiên, mím chặt đôi môi anh đào: "Con, con không biết..."
La Thạch Xuyên thở dài.
La Khấu nắm chặt khăn tay trong tay, vẻ mặt như khóc.
Ngực Lâm Tùy An mơ hồ đau đớn, cô không khỏi nhớ tới lời cuối cùng trong nhật ký của nguyên chủ.
[......!Đáng tiếc tiểu nương tử La gia tuổi còn nhỏ tình thâm cũng bị Tô Trư che mắt, trằn trọc suy nghĩ, cảm thấy thật bi thương...]
Nếu là em gái họ La nguyên chủ hẳn là không ngại đâu nhỉ, nghĩ như thế, Lâm Tùy An nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay La Khấu.
Tô Thành Tiên tiên muốn xông lên lại nhớ lại năm dấu tay trên mặt, lui ra sau hai bước gào lên: "Khấu Nhi, nàng tuyệt đối không thể để độc phụ âm hiểm này xúi giục!"
Lâm Tùy An giả vờ điếc không nghe tiếng chó sủa, đặt nhật lục vào trong tay La Khấu nói: "Ta nói là thật hay giả, ngươi tự phán đoán."
Sắc mặt La Khấu lộ vẻ kinh ngạc, nhìn qua La Thạch Xuyên, La Thạch Xuyên hơi gật đầu.


La Khấu quyết đoán nhận lấy Nhật Lục bước nhanh rời khỏi đó, Tô Thành Tiên vốn định đuổi theo thì bị Mạnh Mãn mặt lạnh ngăn lại.
Tô Thành hung hăng đẩy Mạnh Mãn ra: "La gia chủ, ngươi đây là có ý gì?! Chẳng lẽ ngươi tình nguyện tin tưởng một thôn phụ lại không tin Tô mỗ sao?!"
Biểu cảm của La Thạch Xuyên không chút gợn sóng: "Nếu Tô công tử không thẹn với lương tâm thì cứ để cho Khấu Nhi nhìn xem thứ nhật lục đó ghi chép gì đi?"
Tô Thành Tiên xanh mặt: "La gia chủ, Tô thị nhất tộc ta chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục lớn như vậy!"
Tộc nhân La thị vừa nghe lời này sắc mặt đều thay đổi, ồn ào nói: "Gia chủ, hành động này quả thực không ổn!"
"Tô lang quân là học sĩ quý tộc, La gia ta lại chậm trễ như thế, nếu truyền ra ngoài chỉ sợ tổn hại thanh danh La thị!"
"Nếu sự thật thật đúng như lời Tô công tử nói thì La mỗ nguyện lên kinh thỉnh tội."
La Thạch Xuyên đứng dậy nói: "Nhưng trước khi sự thật được làm rõ, mong Tô công tử chớ gặp lại tiểu nữ."
*
Lâm Tùy An ngồi trong nội đường La gia không ngừng di chuyển trọng tâm trái phải, muốn xoa dịu hai chân tê rần.
Gian nội đường này cực kỳ rộng rãi, diện tích ít nhất có hai trăm mét vuông, toàn bộ căn phòng đều được xây dựng trên nền gạch đá, tầng cao hơn bốn thước, cửa sổ rất lớn, thiết kế tinh tế nhất chính là cửa sổ điêu khắc hoa, các chim hoa trùng sống động như thật, bên trong dán nửa tờ giấy cửa sổ, vừa có thể che khuất vừa có thể thấu ánh sáng, kết hợp với quang ảnh biến ảo, rất có cảm giác nghệ thuật mông lung.
Phía đông có vách ngăn, phía sau là phòng ngủ, Lâm Tùy An không tiện nhìn kỹ, phía bắc có ba bức bình phong gỗ, vẫn không có bất kỳ bức vẽ nào, xem ra La gia chủ thích phong cách thanh đạm nho nhã.

Phía sau bức bình phong là một kệ sách sát tường, những cuốn sách và cuốn trục chất đầy, tầng dưới cùng chất đống từng miếng da khác nhau.
Bên ngoài tấm bình phong có một chiếc sập rộng rãi, trên sập có bày vài chiếc án nhỏ, trên án đặt trà cụ phức tạp, lò nhỏ lửa đun sôi nước bằng đất sét đang bốc hơi nóng.
Lâm Tùy An phát hiện bên cạnh chỗ ngồi có thêm một cái giá thấp hình vòng cung ba chân, lại quan sát tư thế ngồi của La Thạch Xuyên, đoàn rằng thứ này có thể là đặt cánh tay lên trên khi ngồi, hẳn là gọi là "bằng kỷ".

Mặc dù thoải mái hơn nhiều so với lúc quỳ nhưng còn lâu mới bằng được ghế và sofa.
La Thạch Xuyên chậm rãi đưa cho Lâm Tùy An một chén trà: "Lâm nương tử, mời."
Trà này xanh lè dinh dính, còn nổi lên mấy bọt khí khó hiểu, Lâm Tùy An kiên trì nhấp một ngụm, vị đắng xông thẳng vào đầu cô, mẹ ơi, khó uống thế.
La Thạch Xuyên: "La mỗ tháng trước đã phái người đến huyện Tuyên Nguyên, vài ngày sau sẽ có hồi đáp."
Thì ra La đại thúc đã sớm không vừa mắt với Tô Thành Tiên, hôm nay chỉ là tìm cơ hội để xử lý tên tra nam này thôi.
Lâm Tùy An nhân cơ hội buông chén trà xuống, cực kỳ chính trực nói: "La gia chủ là người sáng suốt."
La Thạch Xuyên lắc đầu: "La mỗ chỉ là tự biết mình mà thôi, Tô thị ở Tùy Châu là một trong năm họ bảy tông, gia thế hiển hách, cho dù mấy năm gần đây có hơi suy sụp cũng tuyệt đối không phải kẻ mà hàng thứ dân như chúng ta có thể bám víu, tộc nhân đều bị thanh danh Tô thị làm cho hoa mắt, bị danh lợi và dục vọng che mờ tâm tánh, hành động thất đức, La mỗ thân là gia chủ, quả thực cảm thấy hổ thẹn."
Lâm Tùy An: "La gia chủ hoài nghi thân phận Tô Thành Tiên sao?"
Tô công tử quả thực có tín vật Tô thị, ta cũng đã kiểm tra nơi ở của hắn, không thể làm giả, chỉ là..."
La Thạch Xuyên nói: "Phả hệ Sĩ tộc khổng lồ phức tạp, dòng chính và dòng phụ con cháu đông đảo, địa vị cũng có khác nhau, thời gian phân biệt như thế nào, sợ là chỉ có bọn họ mới rõ ràng."
Lời này của chú La cũng thực quá uyển chuyển, chỉ cần nhìn Tô Thành Tiên sống thành cái dạng đó, tám phần chỉ là một nhân vật nhỏ trong đám học sĩ, căn bản không bày ra được thứ gì, nhiều nhất cũng chỉ có thể lừa gạt giấc mộng quý tộc của đám thứ dân mà thôi.
Lâm Tùy An nghĩ, tiện tay bưng chén trà lên uống một ngụm, đắng đến mức ngũ quan của cô muốn lệch vị trí.
La Thạch Xuyên im lặng thay đổi chén trà mới, đổ nước trong ra đưa đến trước mặt Lâm Tùy An.
"Lâm gia nương tử vì sao lại nguyện ý đưa nhật lục cho tiểu nữ?"
Lâm Tùy An uống một ngụm nước trong, vị giác cuối cùng cũng sống lại: "Tôi và nàng đều là nữ tử, không đành lòng để nàng ấy bị tiểu nhân che mắt, làm lỡ cả đời mình."
La Thạch Xuyên trầm mặc thật lâu, nói: "Lâm nương tử đại nghĩa, không hổ là chủ nhân của Thiên Tịnh."

Lâm Tùy An kinh hãi: "La gia chủ biết Thiên Tịnh sao?!"
La Thạch Xuyên gật đầu, đứng dậy đi ra sau tấm bình phong lấy một cuốn trục, thật cẩn thận mở ra.

Cuốn trục đã bị tổn hại nặng nề, bên cạnh còn có dấu vết bị cháy, tuy rằng dùng dây da xâu lại nhưng thoạt nhìn vẫn giống như lung lay sắp đổ.
"Ta thích khôi phục cổ tịch, quyển sách này chính là ta từ trong tay một Dương Tư Lệnh Nhân (1) lấy được, nơi tới đã không thể tìm được, ghi chép không ít thượng cổ danh khí, phần lớn đều đã biến mất trên thế gian." La Thạch Xuyên chỉ vào một hàng trong đó nói: "Nơi này có ghi chép về Thiên Tịnh."
Lâm Tùy An híp mắt nhìn chằm chằm đám chữ triện nhỏ trên cuộn trục thiếu cánh tay thiếu chân, dự cảm không tốt lắm.
(1)Dương Tư Lệnh Nhân = Kẻ trộm mộ
[..........Yêu dương.........diệt dị..............thiên nhất vong liệt..............hung đao Thiên Tịnh.............quỷ........yểm thắng.............Màu lục bích sắc nhọn..........thiên hàng......trừ tà........trảm........Tịnh......]
Tóm lại một câu, thanh đao này cực kỳ không may mắn.
Lâm Tùy An đột nhiên cảm thấy Thiên Tịnh treo ở bên hông nóng lên.
"Thì ra là như thế, ngàn loại yêu tà đều có thể trừ sạch sẽ." La Thạch Xuyên gật đầu nói: "Cho nên gọi là Thiên Tịnh."
Lâm Tùy An: "..."
Trình độ đọc hiểu này của chú La thật sự rất ngoạn mục.
La Thạch Xuyên cẩn thận thu cuốn trục vào túi vải rồi đẩy đến trước mặt Lâm Tùy An: "Quyển trục này xin làm lễ vật tạ ơn Lâm nương tử, mong đừng từ chối."
Lâm Tùy An thụ sủng nhược kinh: "Đa tạ!"
Wow, đạo cụ mấu chốt cộng một.
La Thạch Xuyên lại thở dài, giống như từ khi hắn vào căn phòng này tới nay vẫn luôn thở dài: "Lâm nương tử còn nhỏ tuổi mà đã có thể khống chế thần binh lợi khí bậc này, còn Khấu Nhi nhà ta."
Lâm Tùy An có được thứ tốt đương nhiên phải vuốt mông ngựa một chút: "Tô Thành Tiên tâm cơ thâm trầm, miệng mật bụng kiếm, Khấu Nhi cô nương tuổi còn nhỏ, không biết nhìn người cũng không kỳ quái, chỉ là Khấu Nhi cô nương là người có phúc, có La gia chủ và Mạnh rất quan tâm chăm sóc nàng, từ nay về sau nhất định sẽ tìm được lương duyên thôi."
"Tuổi còn nhỏ cho nên không biết nhìn người sao..." La Thạch Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ta là cho rằng, việc nhìn người này không liên quan gì đến tuổi tác..."
Lâm Tùy An theo ánh mắt của hắn nhìn qua, trong vườn có một gốc hoa quế cao vút, trên tán lá có mấy nụ hoa vừa nở, ngồi ở đây cũng có thể ngửi được hương vị ngọt ngào nhàn nhạt.

Trước khi xuyên không Lâm Tùy An sống ở phương Bắc, rất hiếm khi nhìn thấy cây quế, không khỏi bị mùi hương này làm cho say mê, không biết lúc hoa nở toàn bộ thì sẽ say lòng người đến cỡ nào.
"Gốc cây này ta trồng khi Khấu Nhi vừa ra đời, năm đó Mãn Nhi tròn bốn tuổi, vừa mới đến La gia, nói năng còn chưa rõ ràng, vừa đảo mắt đã qua mười bốn mùa nóng lạnh, quả nhiên là bóng câu qua cửa." La Thạch Xuyên từ ái nói tiếp: "Lúc Khấu Nhi vừa mới biết chuyện, ta dạy cho nó đọc thuộc lòng thiên tự văn dưới tàng cây này, nó không học được thì vụng trộm nhìn qua Mãn Nhi, lần nào Mãn Nhi cũng giúp nó.

Hai đưa chúng nó từ lúc nhỏ vô tư vô lự, thanh mai trúc mã, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ, năm đó tết Trung Thu trăng tròn, hoa quế nở rộ, mùi hương xông vào mũi, gương mặt Khấu Nhi và Mãn Nhi lấm lem bùn đất, tặng cho ta lá trà đã cất giấy mấy ngày, trà đêm đó thật sự rất thơm..."
Kết hợp với bánh quế thì càng thơm hơn.

Lâm Tùy An nghĩ.
La Thạch Xuyên: "Lâm nương tử nếu không chê thì đêm Trung thu cũng đến ngắm trăng cùng chúng ta, nàng thấy thế nào? Thiết nghĩ đến lúc mọi chuyện cũng đã qua rồi."
Lâm Tùy An mỉm cười ôm quyền: "Từ chối thì lại không cung kính.

Chỉ là..."

"Chỉ là?"
"La gia chủ cũng đừng quên tặng ta mười hai con heo."
La Thạch Xuyên bật cười, mặt mày giãn ra, đồng quang sáng ngời.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tùy An thấy La Thạch Xuyên cười và cũng là lần cuối cùng.
*
La gia chủ nói lời giữ lời, ba ngày sau người hầu La gia vừa mới đưa tới cơm trưa, Mạnh Mãn đã mang theo sáu quan tiền đến.

Sáu quan tiền hàng thật giá thật, một trăm văn chuỗi, ước chừng là sáu mươi chuỗi, mấy chục cân bỏ vào trong tay nải, nặng đến mức chiếc án gỗ lắc lư không ngừng.
Lâm Tùy An: "Không có ngân phiếu hay tiền giấy sao?"
Mạnh Mãn: "Ngân phiếu tiền giấy là vật gì?"
"......"
Lâm Tùy An bình phục tâm trạng lại quyết định ăn cơm trưa xong trước đã, gọi là bữa trưa là bởi vì nơi này một ngày chỉ ăn hai buổi cơm, sáng một bữa, chiều một bữa, buổi sáng gọi là "bữa trưa", món chính là cháo, buổi chiều gọi là "bữa tối", món chính là cơm, thỉnh thoảng có mì, thịt thực phẩm áp dụng chế độ chia sẻ định lượng thức ăn, hẳn là bởi vì sản lượng lương thực của thế giới này không đủ mới dẫn đến thói quen ăn uống như vậy.
Ngoài ra, Lâm Tùy An chỉ tìm hiểu được một ít tin tức về thế giới này, nơi này là thời đại hư cấu tương tự như thời nhà Tùy nhà Đường hỗn hợp lại, hoàng tộc là Hiên Viên thị, lập quốc hơn ba trăm năm, chỉ thịnh không suy, quốc hiệu vừa vặn cũng là Đường, đến nay đã là hoàng đế đời thứ mười, niên hiệu Huyền Phụng, huyết thống trong nước tôn quý nhất ngoại trừ hoàng tộc thì là năm họ bảy tông, Tô thị nơi Tô Thành Tiên sống là nơi thảm nhất trong số đó, nghe nói đã hơn ba mươi năm không có người làm quan trong triều, đang dạo chơi bên bờ vực tuột dốc, nhưng mặc dù như vậy thế nhưng học sĩ quý tộc cũng là sự tồn tại mà hạng thứ dân khó lòng ngước theo được.
"Tộc nhân La thị còn đang khuyên La gia chủ thông hôn với Tô thị sao?" Lâm Tùy An hỏi.
Mạnh Mãn đen mặt gật đầu: "Sĩ tộc coi trọng huyết thống nhất, ngoại trừ Dương Đô Hoa thị thích độc hành ra thì người của bảy tông không có một đời nào muốn liên hôn với năm họ, mấy năm nay Tô thị xuống dốc, bất đắc dĩ mới đồng ý con cháu cùng họ thành hôn với ngoại tộc, các tộc nhân La thị đều không muốn vứt bỏ cơ hội ngàn năm có một này."
Lâm Tùy An: "..."
Nghe có vẻ như Tô thị đang đi bán giống lợn ấy.
"Gia phó đi huyện Tuyên Nguyên điều tra tối nay có thể trở về, nếu không có gì ngoài ý muốn thì ngày mai..." Mạnh Mãn nói đến đây, dừng một chút lại ôm quyền nói: "Lúc trước ta hiểu lầm Lâm nương tử, xin lỗi."
Lâm Tùy An: "Hả?"
Mạnh Mãn: "Lúc Lâm nương tử ký kết thư từ hôn, ta còn tưởng Lâm nương tử đã quên ước định của chúng ta, có hơi tức giận, lại không nghĩ thì ra Lâm nương tử sớm đã có định đoạt, ta thật sự là hổ thẹn."
Thỏa thuận? Thỏa thuận gì?!
Lâm Tùy An gấp đến độ trăm móng vuốt cùng gãi tim, trên mặt cũng không dám lộ ra nửa phần ngạc nhiên, chỉ có thể cười haha: "Không sao."
Sắc mặt Mạnh Mãn hơi vi diệu..
Lâm Tùy An: Anh đừng bày ra biểu cảm này, tôi áp lực lắm!
"Cái kia..." Lâm Tùy An gãi đầu: "La tiểu nương tử mấy ngày nay thế nào rồi? "
Thần sắc Mạnh Mãn cô đơn: "Đã ba ngày rồi không chịu ra ngoài, cũng không gặp bất kỳ ai."
Lâm Tùy An: "Ăn cơm chưa?"
Mạnh Mãn: "Cái gì?"
"Nàng ấy có ăn cơm đàng hoàng không?"
"......!Mặc dù ăn rất ít, nhưng cơm trà đưa vào vẫn dùng một chút."
Lâm Tùy An gật đầu: "Có thể ăn cơm, vấn đề không lớn."
"......"
Lâm Tùy An bưng chén trà lên thăm dò hỏi: "Ta nghe La gia chủ nói, ngươi và La tiểu nương tử là thành mai trúc mã..."
Những lời này tạo ra hiệu quả thần kỳ, mặt Mạnh Mãn đỏ lên như mông khỉ, khẩn trương đến độ suýt nữa thì lật bàn.
Trái tim treo lơ lửng của Lâm Tùy An rơi trở lại bụng.
Mạnh Mãn quả nhiên thích Khấu Nhi, xem ra ước định của hắn và nguyên chủ tám phần là hy vọng nguyên chủ vãn hồi hôn ước với Tô Thành Tiên, hai người này không có khúc mắc tình cảm gì.
Rất tốt.
"Mạnh, Mạnh mỗ còn phải đến chợ đông một chuyến, cáo, cáo từ trước." Mạnh Mãn vội vàng nhảy dựng lên.
"Đi dạo phố?" Lâm Tùy An mừng rỡ: "Ta đi cùng ngươi, nhiều người giúp đỡ nhau."

"Không làm phiền Lâm nương tử, ngày mai phải nghênh đón thương đội lục đội của Mục thị, phải mua rất nhiều đồ linh tinh, còn phải chuẩn bị trái cây để bày tiệc ngắm trăng trung thu tối nay, Khấu Nhi thích nho khô nhất, nếu chợ đông tan thì không mua được, ngày, ngày khác ta lại đi cùng Lâm nương tử..." Mạnh Mãn đỏ bừng mặt chạy ra ngoài.
Lâm Tùy An quả thực dở khóc dở cười.
Không ngờ da mặt thằng nhóc này lại mỏng như thế.
Khoan đã, hắn vừa rồi hình như nói hôm nay là Trung thu.

Lâm Tùy An suy nghĩ một lát rồi lật cuốn trục cổ tịch ra tỉ mỉ xem xét lại một lần ghi chép về Thiên Tịnh, ánh mắt dừng lại ở mấy chữ.
[Bích lục tẩy chi phong nhuệ...]
Chỉ có mấy chữ này là được viết đầy đủ, nhưng nàng căn bản nghĩ không ra đầu mối, hay là tối nay lại hỏi đọc hiểu vương giả chú La xem sao.
Lâm Tùy An lên kế hoạch như thế, nhàn nhã nằm xuống ngủ trưa, hưởng thụ bữa cơm chiều tối, đợi bóng đêm buông xuống mới không nhanh không chậm lắc lư ra ngoài, lúc đi trên đường suy nghĩ một chút còn cảm thấy thú vị, cô như thế này thật giống như đi hẹn hò với chú La.
Lại nói chú La tuy rằng tuổi đã gần năm mươi, nhưng sức khỏe tốt, khí chất vững vàng, lại còn rất đẹp trai, lúc còn trẻ hẳn cũng là một mỹ nam tử, so sánh với bố cô, Lâm Tùy An dừng bước, mỉm cười tự giễu.
Nếu nói chuyện nàng hài lòng nhất từ khi xuyên không đến nay thì đó chính là từ nay về sau không cần ở chung với con người đó nữa.
Vầng sáng màu cam nhạt giống như tấm sa mỏng rơi xuống mu bàn chân, Lâm Tùy An bừng tỉnh hoàn hồn, lúc này mới phát hiện cô đã đến nội viện, ánh đèn trong phòng xuyên thấu qua cửa sổ vào trong vườn, bóng hoa lay động, hương thơm ngát tỏa ra, trên mặt đất trải một tấm chiếu trúc thật dày, trái cây trên bàn tươi ngon, bên cạnh còn có một đĩa nho khô, giữa ánh nến và lá hoa quế rải rác màu vàng nhạt là một nụ hoa sắp nở rộ.
Trong viện yên tĩnh không có ai.
Lông tơ sau lưng Lâm Tùy An dựng thẳng lên, cô cảm nhận được một loại không khí rất khó hình dung, giống như trong viện này có một con quái thú vô hình nào đó đang trốn trong bóng tối lặng yên không một tiếng động nhìn chằm chằm cô.
Lâm Tùy An nắm chặt Thiên Tịnh lặng lẽ tiến lên, nghiêng tai lắng nghe kỹ động tĩnh bốn phía, không tiếng động, không tiếng kêu của côn trùng, chỉ có tiếng xào xạc trên đế giày xuyên qua thảm cỏ.
Đột nhiên, đèn trong cửa sổ La Thạch Xuyên tắt đi, toàn bộ mảnh sân chìm vào trong bóng tối.

Không biết khi nào bầu trời đã có mây dày đặc che khuất mặt trăng.
"La gia chủ?" Lâm Tùy An đi đến bên cửa gõ nhẹ cửa, cánh cửa cạch một tiếng mở ra, Lâm Tùy An theo phản xạ có điều kiện lui về nửa bước, có hơi do dự.
Tục ngữ nói rất hay, giặc nghèo chớ đuổi, phòng tối chớ vào, nơi này cảm giác không đúng lắm! Nhưng vào lúc này, trong khe cửa mơ hồ truyền ra tiếng hít thở nặng nề, nghe như tiếng của La Thạch Xuyên.
Lâm Tùy An đột nhiên nhớ tới kiến thức khoa học phổ biến lúc trước, người trung niên nếu không cẩn thận té ngã thì thường không cách nào tự mình bò dậy được, nếu xử lý không đúng cách sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho nên cô vội vàng đẩy cửa xông vào: "La gia chủ, ngươi không sao..."
Sau cổ nghe rắc một tiếng, Lâm Tùy An thậm chí còn chưa cảm giác được đau đớn thì đã mất đi ý thức.
*
Lâm Tùy An bị tiếng đập cửa kịch liệt đánh thức.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là xà nhà cao cao, phản ứng đầu tiên của Lâm Tùy An là mình lại xuyên không tiếp, cho đến khi nghe được tiếng ồn ào ngoài cửa: "Gia chủ, gia chủ! Gia chủ ngài không sao chứ?!"
Lâm Tùy An ôm gáy ngồi dậy, trước mắt tối đen từng đợt, sau ót đau nhức không thôi, cô nhìn xung quanh bốn phía, dưới thân là gạch xanh, bên trái là kệ giá chất đầy sách, trên mặt đất rải rác những tấm da nhỏ, bên phải là tấm bình phong ba mặt giấy gỗ...!đây là phòng của La Thạch Xuyên.
Ký ức đêm qua giống như thủy triều tràn vào trong đầu đô, Lâm Tùy An giật mình, thầm kêu không ổn, vịn đầu đứng lên bước đến bên ngoài tấm bình phong, một màu đỏ tươi đột nhiên đâm vào tầm mắt cô, là máu.
Đầu Lâm Tùy An kêu ong lên một tiếng, ánh mắt không tự chủ được di chuyển dọc theo vết máu, máu vòng qua mấy chiếc bàn, hiện ra một con đường hình vòng cung, còn xen lẫn dấu chân máu, điểm cuối là một đôi giày nhuộm máu, ánh mắt Lâm Tùy An men theo giày, hai chân, thân thể chậm rãi di chuyển lên, cô nhìn thấy gương mặt La Thạch Xuyên.

Ông ngồi thẳng trên mặt đất dựa vào bên trong cửa, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm chặt, gương mặt, cổ, tay đều nhợt nhạt, ngực trái bị thủng một lỗ máu, một nửa cơ thể thấm toàn máu và mùi tanh.
Người bên ngoài liều mạng đẩy cánh cửa ra, chấn động đến mức khiến thi thể La Thạch Xuyên không ngừng lay động, Lâm Tùy An chợt hoàn hồn, nhanh chóng kiểm tra bản thân mình một chút, tay, quần áo, giày dép đều sạch sẽ, không có máu, lại vội quan sát tình hình trong phòng.
Tất cả cửa sổ đóng chặt, cửa sổ còn nguyên vẹn, giấy cửa sổ còn nguyên vẹn, trong phòng bày biện chỉnh tề, không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, nóc nhà không thấy dấu hiệu bị hư hại, sổ sách nội thất kéo lên cao, có thể nhìn thấy ga giường bên trong, chăn xếp gọn gàng, trên móc áo treo một bộ thường phục màu đen, nền gạch xanh mơ hồ lóe sáng.

Ngoại trừ một vòng vết máu thì tất cả các nơi đều không có vết máu, quan trọng nhất là cửa phía sau thi thể La Thạch Xuyên có một cổ tay thô to cắm vào, lúc này không chịu nổi ngoại lực kêu răng một tiếng, rồi đột nhiên gãy kìa, cánh cửa bị hung hăng đẩy ra, thi thể La Thạch Xuyên nghiêng sang một bên, tư thế nằm ngồi chín mươi độ trên mặt đất.
Ánh mặt trời và hương hoa cuồn cuộn như thủy triều cùng tràn vào trong phòng, ngoài cửa có một đám người đang đứng, đứng đầu là Mạnh Mãn phía sau là bảy tám người hầu, còn có một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu đen, biểu cảm của mọi người đều tối tăm khó phân biệt.
Thân thể Lâm Tùy An kịch liệt nhoáng lên, cô hiểu rồi....!Phòng kín, thi thể, nghi phạm duy nhất tại hiện trường...!thế giới này con mẹ nó hóa ra là một phiên bản thực tế của trò chơi "Ai là kẻ giết người"!
6.5.2022.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.