Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 33: 33: Ta Đi Với Ngươi




NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 33: Ta đi với ngươi
  Dựa theo cốt truyện, nhân chứng mấu chốt tử vong, bình thường chỉ có hai khả năng, thứ nhất, sợ tội tự sát, thứ hai, bị người diệt khẩu.
  Nhưng sự thật lại nằm ngoài dự liệu của Lâm Tùy An, Vương Hào bị cai ngục đánh chết, hơn nữa còn là phụng mệnh Chu thái thú.
  Lúc Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường chạy tới đại lao, thì Lăng Chi Nhan đã đến trước, sắc mặt hắn xanh mét trừng mắt nhìn thi thể Vương Hào nằm trên mặt đất, trên mặt và trên người của thi thể có đầy vết roi và vết đồng sắt nung, tình trạng chết nhìn cực kỳ thê thảm.
  Cai ngục hành hình quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy, Chu thái thú đứng một bên chửi ầm lên: "Không hỏi ra được gì, còn giết chết người! Một đám phế vật!"
  "Chu thái thú!" Lăng Chi Nhan lạnh lùng nói: "Người này là nghi phạm quan trọng và còn là nhân chứng, vả lại hắn cũng đã thú nhận, vì sao ngươi dám nghiêm hình tra tấn, hại đến tính mạng của hắn?!"
  Chu thái thú không còn sợ sệt như trước đó nữa, mà đen mặt gào lên với Lăng Chi Nhan: "Lăng Tư Trực, ta mới là Dương Đô thái thú, ngươi bắt được nghi phạm quan trong như thế vì sao không báo cáo cho ta?! Bây giờ bỏ lỡ đại sự, ngươi tính chịu trách nhiệm sao đây?"
  "Xảy ra chuyện gì?!" Hoa Nhất Đường hỏi.
  "Hoa Nhất Đường! Nạp mạng đây!" Một người đột nhiên vọt ra, hắn vốn đứng ở trong góc, hòa cùng với bóng tối, lúc này lại đột nhiên nhảy ra khiến mọi người đều giật nảy mình.

  Lâm Tùy An phản ứng nhanh nhất, nhún chây bay lên đạp một cái, may mà Lăng Chi Nhan lẹ mắt nhanh tay ngăn lại mới tránh cho người này bị đá bay.

Lúc này Lâm Tùy An mới thấy rõ, là cha của Phùng Du Nghĩa, Phùng Tùng.
  Phùng Tùng trước mắt giống như trong một đêm già đi mười tuổi, tóc bạc lộn xộn, mắt đầy tơ đỏ, đôi môi khô nứt, hung tợn trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường, toàn thân từ trên xuống dưới không khống chế được mà run rẩy.
  Sắc mặt Hoa Nhất Đường thay đổi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!"
  Chu thái thú: "Phùng Du Nghĩa đã mất tích!"
  Hoa Nhất Đường: "Cái gì?!"
  Lăng Chi Nhan: "Chuyện xảy ra từ khi nào?!"
  "Hoa Nhất Đường, nhất định là ngươi cố ý thả hung thủ giết người đi, nhất định là ngươi hại con trai ta?!" Phùng Tùng giương nanh múa vuốt nhào về phía Hoa Nhất Đường thì bị Lâm Tùy An túm lấy hất ra, hắn hét một tiếng ngồi bệt trên mặt đất.
  "Hoa Tứ Lang cả đêm đều ở phủ nha, sao có thể đi hại Phùng Du Nghĩa được." Lăng Chi Nhan nói: "Phùng công, hay nói cho ta biết thời gian và chi tiết việc lệnh lang mất tích, ta lập tức sai người đi tìm kiếm..."
  Lời còn chưa dứt, thì đã thấy một gã nha sai vội vàng chạy vào, nói: "Lăng Tư Trực, Hoa Tứ Lang, Bùi gia Thất Lang có việc gấp cầu kiến."
  Hoa Nhất Đường kinh ngạc: "Bùi Thi Quân? Hắn ta làm gì ở đây?"

  Nha sai: "Hắn nói có một người tên là Trần Trúc đã mất tích."
  *
  Trong hoa sảnh phủ nha, không khí cực kỳ nặng nề.
 Phùng Tùng cuối cùng cũng bình tĩnh vài phần, sắc mặt vẫn xanh mét ngồi ở phía đông, Lăng Chi Nhan một bên thấp giọng hỏi chi tiết chuyện Phùng Du Nghĩa mất tích, Chu thái thú vừa rót trà vừa trấn an, tỏ ra thật ân cần.
  Lâm Tùy An quan sát Bùi gia Thất Lang Bùi Thi Quân, hắn nhìn thấy Hoa Nhất Đường thì giống như nhìn thấy con gà mẹ già, ríu rít nói không ngừng: "Tứ Lang, Trần Trúc không thấy đâu nữa! Kiếm trong nhà không thấy, thư quán và quán trà bình thường hay đến cũng không thấy đâu! Ngươi quen biết với người của Đại Lý Tự, màu tìm giúp ta với."
  "Thất Lang chớ vội." Hoa Nhất Đường bảo Bùi Thi Quân ngồi xuống trước: "Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy Trần Trúc là khi nào?"
  Bùi Thi Quân: "Là ngày ngươi và Lâm nương tử phát hiện thi thể không đầu ở Lưu Nguyệt lâu, ta nghe nói các ngươi bị Bất Lương của phủ nha mang đi, vội vàng đến Hoa trạch tìm Mục Trung, trên đường có nhìn thấy Trần Trúc, ta gọi hắn nhưng hắn giống như không nghe thấy, vội vàng rời đi."
  Hoa Nhất Đường: "Khi nào? Ở đâu?"
  Bùi Thi Quân hơi ngẫm nghĩ: "Lúc ta nghe được tin tức ở lầu Phù Dung, ước chừng là vào giữa giờ mùi, lái xe qua cầu Trung Tam, cầu Quảng Tế, đúng, gặp hắn đúng lúc vừa lên cầu, ước chừng là giờ mùi ba khắc.

Hắn đi về phía tây, hẳn là đi quán trà phường Quyển Ngọc."
  "Sau đó có còn gặp lại không?"
  "Mấy ngày nay Dương Đô ồn ào, a gia bảo ta đừng ra ngoài, bức tranh hắn hứ với Lý viên ngoại sắp đến ngày phải giao rồi, ta đến nhà hắn giục thì mới phát hiện hắn không có ở nhà, nghe hàng xóm láng giềng nói hai ngày nay không nhìn thấy hắn."
  "Trong nhà hắn có gì khác thường không?"
  "Vẫn giống như bình thường."
  Sắc mặt Hoa Nhất Đường trầm xuống, nhìn qua Lâm Tùy An.
  Lâm Tùy An hiểu ý của hắn, bây giờ mất tích hai người, Phùng Du Nghĩa và Trần Trúc, thì thi thể cháy kia có thể là một trong số họ.
  Chỉ là thi thể bị hư hỏng hoàn toàn, nơi này lại không thể xét nghiệm ADN, căn bản không cách nào xác nhận được danh tính.
  Manh mối duy nhất cũng chỉ có...!ngón tay vàng của cô...!rồi?
  Lâm Tùy An: "Trần Trúc là ai?"
  Bùi Thi Quân: "Lâm nương tử đã từng gặp hắn ở lầu Phù Dung rồi, ngươi đã quên rồi sao?"
  Lâm Tùy An hồi tưởng lại một chút, thật sự không có ấn tượng gì.
  "Năm trăm tờ giấy kia, hơn một nửa đều là hắn viết."
  Cô nhớ lại, người đi sau lưng Bùi Thi Quân hôm đó quả thực có mấy thanh niên áo trắng, cầm một xấp tờ rơi, nhưng cụ thể có diện mạo gì thì Lâm Tùy An căn bản không nhớ rõ, ước chừng đều là tướng mạo bình thường.
  "Hắn cũng là kẻ ăn chơi sao?" Lâm Tùy An hỏi.
  Bùi Thi Quân: "Ôi chao, hắn sao tình là ăn chơi trác táng cái ma gì, mẫu thân chết sớm, phụ thân năm trước cũng đi rồi, là Tứ Lang thấy chữ hắn viết đẹp, lại còn biết vẽ tranh nên kêu ta giúp đỡ giới thiệu một ít mối làm ăn liên quan đến tranh chữ cho hắn."

  Lâm Tùy An hơi kinh ngạc nhìn Hoa Nhất Đường, không ngờ tên ăn chơi này còn làm việc thiện giúp đỡ người nghèo?
  Thì thấy Hoa Nhất Đường nhắm mắt lại, mím chặt khóe miệng, môi tái nhợt.
  "Sao, làm sao vậy?" Bùi Thi Quân hỏi: "Tứ Lang, là có chuyện gì không ổn sao?"
  "Cái gì?! Đêm qua lại phát hiện thêm một thi thể ư?!" Phùng Tùng ngồi bên kia nhảy dựng lên hét lớn: "Mau dẫn ta đi!!"
  Bùi Thi Quân bất ngờ nhìn qua Hoa Nhất Đường.
  Hoa Nhất Đường chậm rãi mở mắt, đồng tử sâu thẳm: "Đi thôi, đến Liễm Thi đường."
  *
  Khi ngỗ tác mở tấm vải đắp thi thể, để lộ ra chân dung thi thể cháy kia, cả người Phùng Tùng sụp đổ, hắn ngồi liệt trên mặt đất, một chữ cũng không nói nên lời, chỉ há miệng nói i a gì đó không rõ ràng.
  Cho dù Lâm Tùy An không có ấn tượng tốt gì với hắn thì lúc này cô cũng không đành lòng nhìn.
  Tình huống của Bùi Thi Quân khá hơn một chút, chỉ là sắc mặt xanh mét, hơi chân mềm nhũn, Hoa Nhất Đường níu người hắn lại, miễn cưỡng đứng thẳng.
  "Trời ạ, Phùng Tam lang, sao ngươi lại biến thành bộ dáng như vậy! Lăng Chi Nhan! Đều là ngươi phá án bất lực, lơ là nhiệm vụ, thả nghi phạm đi! Hôm nay hại chết Phùng thị Tam lang, ngươi chính là kẻ đầu sỏ! Chu mỗ ta nhất định phải báo cáo lên trên!" Chu thái thú khóc như con trai ruột mình chết vậy.
  Phùng Tùng hung tợn trừng mắt nhìn Lăng Chi Nhan, hai con ngươi đỏ như máu: "Lăng thị không hổ là một trong ngũ tính thất tông, quả nhiền là cá mè một lứa với Hoa thị!"
  Biểu cảm của Lăng Chi Nhan vẫn không dao động: "Người này cũng chưa chắc là Phùng Du Nghĩa."
  "Đêm qua Tam Lang mất tích, đêm qua tìm được thi thể này, không phải Tam Lang thì là ai?" Chu Trường Bình hét lớn: "Lăng Chi Nhan, ngươi gây ra đại họa, đừng hòng thẳng thừng phủ nhận!"
  "Phùng công nói Phùng Du Nghĩa ăn xong bữa tối xong thời gian về phòng nghỉ ngơi là vào giữa giờ dậu, căn cứ theo lời khai của Vương Hào thì thời gian hắn và Đông Triều gặp nhau là vào giữa giờ hợi, cách thời gian đó chỉ nửa canh giờ, một thi thể muốn đốt thành hình dạng thi thể cháy đen như vậy ít nhất cần hơn nửa canh giờ, còn phải thêm thời gian bắt cóc, giết người, vận chuyển thi thể, thì căn bản là không kịp." Lăng Chi Nhan ra lệnh cho ngỗ tác đưa lên báo cáo khám nghiệm ra, vừa lật vừa nói: "Thi thể tuy rằng bị cháy, nhưng nội tạng vẫn được bảo quản hoàn chỉnh, dạ dày trống rỗng, cũng không có thức ăn dư thừa, chứng tỏ người này trước khi chết hơn một canh giờ chưa từng ăn cơm, không khớp với hành động ăn cơm của Phùng Du Nghĩa."
  Phùng Tùng chật vật đứng lên: "Hắn, hắn thật sự không phải Tam Lang ư?"
  "Không phải."
  "Vậy Tam Lang ở đâu?!"
  "Mời Phùng công phối hợp, Lăng mỗ sẽ cố gắng tìm kiếm Phùng Tương Nghĩa, hỏi thăm lời khai của mọi người Phùng thị."
  Phùng Tùng mở to hai mắt: "Ý của ngươi là Tam Lang còn sống, và ngươi có thể tìm được nó ư?"
  Lăng Chi Nhan nhíu mày: "Ta không thể cam đoan."
  Biểu cảm của Phùng Tùng giống như muốn xông lên cắn Lăng Chi Nhan.
  Chu thái thú lập tức thể hiện lòng trung thành: "Phùng công yên tâm, cho dù phải lật tung cả Dương Đô ta cũng phải tìm được Tam Lang!"
  "Vậy thì còn chờ gì nữa?!" Phùng Tùng nổi giận gầm lên, xoay người đi ra cửa, Chu thái thú theo sát phía sau.

  Lăng Chi Nhan nặng nề thở dài, nhưng vẫn đuổi theo.
  Từ đầu đến cuối, Hoa Nhất Đường không nói một câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn thi thể trên bàn, thân hình của hắn mỏng manh, quần áo trắng tinh làm nổi bật bóng lưng yếu ớt giống như cánh hoa, tựa như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay.
  Bùi Thi Quân do dự tiến lên: "Tứ lang, nếu đây không phải phùng Tương Nghĩa, chẳng lẽ là...!Trần Trúc?"
  "Trần Trúc hẳn là hay đi theo bên cạnh chúng ta, nên mới bị nhận nhầm thành kẻ ăn chơi, mang đến họa sát thân." Cổ họng Hoa Nhất Đường hơi giật giật: "Là lỗi của ta."
  *
  Mấy canh giờ sau, Lăng Chi Nhan mang tin tức về, tình huống mất tích của Phùng Du Nghĩa cũng giống như Tưởng Hoành Văn lúc trước, trong phòng không có bất kỳ dấu vết đánh nhau, cũng không có nhân chứng nào, hơn nữa Phùng Trạch bây giờ cực kỳ hỗn loạn, ngay cả Cận Nhược cũng không cách nào truy tung Phùng Du Nghĩa đã đi đâu.
  "Lúc trước chúng ta phỏng đoán người mang Tưởng Hoành Văn đi là người trong quan phủ, bây giờ xem ra, có lẽ suy luận sai phương hướng rồi." Lâm Tùy An nói: "Với công phu của Đông Triều, hắn không thể bắt người mà không để lại tung tích được."
  "Đao pháp của Đông Triều tuy rằng cao siêu, nhưng trình độ nhảy vọt lại rất bình thường, Lăng Tư Trực đưa ta đến tường viện và nóc nhà Phùng trạch xem cũng không thấy dấu vết xuất hiện của Đông Triều." Cận Nhược nói.
  Lâm Tùy An: "Ý ngươi là khinh công của Đông Triều còn chưa đạt tới trình độ đạp tuyết không để lại dấu sao?"
  Cận Nhược cực kỳ khinh bỉ: "Ngươi coi thoại bản nhiều quá rồi chứ gì, trên đời này làm gì có loại công phu đó? Chỉ cần là con người, thì bước đi nhất định phải để lại dấu vết, trừ khi hắn là ma."
  Tuyệt vời, ít nhất thế giới vẫn tuân theo định lý Newton.

Lâm Tùy An nghĩ.
  "Như vậy thì khả năng lớn nhất là, Tưởng Hoành Văn và Phùng Du Nghĩa đều là tự lén lút ra ngoài." Lăng Chi Nhan trải bản đồ phường của Dương Đô ra, ánh mắt quét quanh sáu mươi bốn phường ở La Thành: "Vì sao ra ngoài? Khi nào ra ngoài? Hắn đã đi đâu? Đều không ai biết."
  "Các ngươi cảm thấy Phùng Du Nghĩa còn sống sao?" Bùi Thi Quân hỏi.
  Lăng Chi Nhan: "Không thấy thi thể, thì vẫn còn hi vọng."
  Cận Nhược nằm liệt trên bàn: "Phường Kinh Vân chỉ tra được không đến một phần năm, rắm còn chưa tìm được một cái thì người đã rút về hết rồi, chán quá."
  Lâm Tùy An ngẩn ra: "Vì sao không đến phường Kinh Vân điều tra nữa?"
  Cận Nhược: "Tuần thành vệ, Bất Lương Nhân và nha sai đều bị lão già Chu Trường Bình kia điều đi tìm Phùng Du Nghĩa cả rồi!"
  "Muốn tìm Phùng Du Nghĩa không phải càng nên đi điều tra phường Kinh Vân sao?"
  "Chu thái thú nói, trước khi Vương Hào đã chết từng nói, tin tức về việc Đông Triều có cửa hàng ở phường Kinh Vân là hắn nói bữa, chỉ vì muốn giữ lại cho mình một mạng." Lăng Chi Nhan day trán.
  Nhìn biểu cảm của Lăng Chi Nhan, Lâm Tùy An chỉ sợ Chu thái thú không chỉ nói một câu này mà còn nói thêm không ít lời khó nghe hơn nữa.
  Bùi Thi Quân: "Lão gì Chu Trường Bình này cũng giỏi thật, trước đó thì giả bệnh kiếm thanh nhàn, bây giờ vừa thấy Phùng thị xảy ra chuyện thì ra vẻ tận chức tận trách, chỉ dựa vào bản lĩnh của hắn thì Phùng thị vẫn nên tự cầu nhiều phúc đi."
  Lăng Chi Nhan thở dài: "Người chỉ dựa vào Tịnh Môn thôi thì hiệu suất quá thấp.

Hoa Tứ Lang, có thể mời thêm người của Hoa thị đến hỗ trợ không?"
  "Dương cũng lớn như vậy, cho dù cho toàn bộ người của Hoa thị đi cũng chỉ là tốn công mà thôi." Hoa Nhất Đường dựa người vào bằng kỷ, híp mắt: "Thay vì mò kim đáy biển, chi bằng dụ rắn ra khỏi hang."
  Lăng Chi Nhan khó hiểu: "Cái gì gọi là dụ rắn ra khỏi hang?"
  Hoa Nhất Đường rút một thứ trong ống tay áo ra đưa cho Lăng Chi Nhan, đó là quyển trúc giản "Thập Khốc Hình" mà Kỳ Nguyên Sanh tìm ra lúc trước.
  Lâm Tùy An vô cùng kinh ngạc: Hắn mang theo trên người khi nào thế? Lúc trước không phải còn khinh thường ghi chép trên đó sao?

  Lăng Chi Nhan nhìn lướt qua trúc giản, sắc mặt đại biến: "Hoa Tứ Lang, vật này..."
  "Cách Đông Triều xử lý thi thể giống hệt ghi chép trên này, ta hoài nghi ngay từ đầu hắn đã tính toán dựa theo trình tự và phương pháp này để giết người." Hoa Nhất Đường dường như cảm thấy rất mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại: "Hắn bây giờ đã giết bốn người, còn thiếu sáu người, hơn nữa lần trước hắn nói, người tiếp theo là ta, dựa theo kế hoạch của hắn, thì sẽ sắp xếp hình phạt chém ngang lưng."
  Lăng Chi Nhan: "Hoang đường! Ai đã tìm ra thứ này? Tìm ở đâu ra?!"
  "Hồi bẩm Lăng Tư Trực, là ta." Một giọng nói xuất hiện trong góc, làm mọi người giật mình.
  Mọi người lúc này mới nhớ tới, trong phòng còn có một thư tá của Tư Pháp Tào nữa.
  Kỳ Nguyên Sanh ngồi trong bóng tối, giống như một linh hồn, giọng điệu nghiêm túc liếc mắt lên nhìn: "Trúc Giản là vì Lâm nương tử nhắc đến nên ta mới đi tìm từ trong hồ sơ vụ án do Tư Pháp Tào giữ lại."
  Lăng Chi Nhan kinh ngạc: "Sao Lâm nương tử biết được Thập khốc hình này?"
  Hỏng rồi! Lâm Tùy An thầm nghĩ không ổn, cũng không thể nói toẹt ra là cô có ngón tay vàng chứ? Điều này không khoa học quá.
  Hay là nói lúc cô đánh nhau với Đông Triều, cái hắn lỡ miệng nói? Không được, lúc ấy cũng có rất nhiều ở hiện trường, đã thế còn nhìn chằm chặp vào mình, khẳng định là không thể nói cho qua được.
  "Chờ đã, ta đã từng thấy mấy thứ trên này!" Tròng mắt Cận Nhược gần như dán lên trúc giản: "Sau thập khốc thì là thập tịnh", trên tàn phổ đao phổ của bản môn Tịnh Môn bản tông cũng có câu này!"
  Hoa Nhất Đường đột nhiên mở mắt ra.
  "À đúng rồi." Lâm Tùy An lập tức nói: "Trước kia ta từng nghe a gia nhắc đến thập khốc, chỉ là lúc đó tuổi còn nhỏ nên quên mất, sau đó nhìn thấy thảm trạng mấy cỗ thi thể này, mới nhớ tới."
  "Lúc trước ngươi nói, công phu của ngươi đều là Vương Hào dạy?" Hoa Nhất Đường hỏi Cận Nhược.
  Cận Nhược: "Đúng vậy."
  "Như vậy người lúc trước giữ tàn quyển đao phổ là?"
  "Là Vương Hào."
  Mọi người đều yên tĩnh.
  "Như thế thì điều này giải thích thông rồi." Hoa Nhất Đường đứng lên, sửa sang lại y phục: "Xem ra Đông Triều đã lấy cảm hứng giết người từ chỗ đao phổ của Vương Hào."
  Bùi Thi Quân: "Tứ Lang ngươi đi đâu vậy?"
  "Đông Triều nói, đám ăn chơi làm khổ Dương Đô, hắn muốn thay trời hành đạo, đã như vậy." Hoa Nhất Đường cất bước đi về phía cổng lớn, đứng ngược sáng dưới ánh hoàng hôn vừa xuống, ánh sáng nghiêng nghiêng rơi trên người hắn, còn dáng đứng hắn vẫn thẳng tắp như cột: "Ta, công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô Hoa Nhất Đường, chỉ có thể đợi hắn đến giết rồi!"
  Mọi người kinh ngạc đến biến sắc, Lăng Chi Nhan trợn trừng hai mắt.
  Chỉ có Lâm Tùy An khẽ nhếch khóe miệng, cô thấy rất rõ ràng, ngón tay Hoa Nhất Đường nắm chặt chuôi quạt, ngón tay xanh trắng đang mơ hồ run rẩy.
  Ngoài miệng nói thì hay lắm, thế nhưng thân thể lại trung thực thế kia.

Cái lá gan thỏ đế của hắn, chỉ mới hùng hổ được một câu đã tự dọa nhìn sắp chết rồi.
  "Được." Lâm Tùy An bước lên vỗ vỗ bả vai Hoa Nhất Đường: "Ta đi với ngươi."
  23.7.2022
   Tiểu kịch trường:
  Hoa Nhất Đường: Ta, ta ta ta ta ta mới không thèm sợ í!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.