Người Có Từng Yêu Ta Chưa?

Chương 1: Băng sương khuynh nhật hoàng thiên nghi



Tất cả bắt đầu vào một ngày cuối đông, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng bao phủ lên vạn vật, những giọt sương sớm còn đọng trên lá khẽ rơi xuống, trong suốt như pha lê.

Bên trong một cung điện nguy nga tráng lệ, trên một hành lang cửu khúc bên ngoài Băng Hoa điện, một nữ tử vận thanh y nhanh nhẹn rảo bước đến trước một căn phòng, bàn tay trắng nõn khẽ gõ lên cánh cửa, nàng cất giọng cung kính:

-Công chúa, đã đến giờ thỉnh an Hoàng thượng và Hoàng hậu, mong người mau chóng thức dậy.

-Ngươi vào đi, ta dậy rồi. - Từ trong vọng ra một giọng nói trong như ngọc, lảnh lót như tiếng chuông.

-Vâng

Cánh cửa được mở ra, trước mặt nàng là một nữ tử vận bạch y đang ngồi bên chiếc bàn gỗ, trên tay còn cầm một quyển sách, xem ra đã dậy từ rất lâu.

Mái tóc nàng xoã dài sau lưng, tuỳ tiện mà không rối, lại đen thăm thẳm, mượt mà như một dòng suối. Đôi mắt đen láy long lanh nhưng lạnh nhạt hờ hững cùng đôi môi mọng đỏ nổi bật lên trên làn da trắng nõn không tỳ vết. Tất cả tạo nên một nữ tử lãnh ngạo tuyệt mỹ.

-Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Sau này không cần phải gõ cửa, cứ việc đi vào.

-Thần chỉ là không muốn quấy rầy giấc ngủ của người.

-Được rồi, ngươi thấy thoải mái là được.

-Để thần giúp người thay y phục.

-Được.

Sau khi thay xong y phục, nàng ngồi xuống trước gương, nhìn bộ y phục trên người mà khẽ thở dài, nàng trước giờ không thích những thứ cầu kì, nên với những thứ thế này nàng lúc nào cũng miễn cưỡng.

-Nhi Song, ta biết hỏi điều này có vẻ hơi thô lỗ nhưng năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

-Thần mới mười lăm thưa Công chúa.

-Vậy ngươi nhỏ hơn ta 1 tuổi à? Mà, sau này nếu chỉ có ta và ngươi không cần phải chú ý đến những thứ lễ nghi phức tạp, cứ tự nhiên, bỏ được thì cứ bỏ, ngươi hiểu không?

-Thần biết rồi. Tóc người mượt thật đó thưa Công chúa, thần phải cố gắng lắm mới không làm đứt tóc người.

-Không sao, chỉ là một mái tóc, đứt vài sợi cũng không ảnh hưởng gì.

-Không thể nói vậy, tóc người rất đẹp, nếu đứt mất sợi nào thì quả thực là đáng tiếc a~

-Cứ đơn giản thôi.

-Vâng

Nàng nhìn vào gương, nét mặt thoáng vẻ hài lòng, trước giờ nàng đổi bao nhiêu tiểu tỳ cũng chỉ vì không ai hiểu ý nàng, có mấy người còn vấn một kiểu tóc cầu kì báo hại nàng phải ngồi cả canh giờ, đau ê ẩm cả người. Con bé Nhi Song này khi nhìn vào liền mang lại cho người khác cảm giác ấm áp dễ gần, còn cực kì hiểu ý nàng làm cho nàng hài lòng không ít, chính vì vậy nàng mới chiều chuộng nó như vậy.

Nàng rảo bước trên hành lang bạch ngọc, đến trước một tẩm cung rộng lớn, bước qua cánh cửa chạm kim long, mở ra trước mắt nàng là một căn phòng lớn, vật dụng xung quanh đều được nạm ngọc, dát vàng, những cái cột lớn sừng sững khắc kim long uy nghi mà diễm lệ vô ngần.

-Ngũ Công chúa giá đáo!

-Nghi nhi thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu.

-Miễn lễ.

-Tạ phụ hoàng, mẫu hậu.

Hoàng thượng ngồi trên một chiếc ghế ở ví trí cao nhất, tuy người nay đã gần lục tuần nhưng vẫn toát lên một vẻ uy nghi của bậc cửu ngũ chí tôn.

Bên cạnh người là Hoàng hậu, cũng chính là mẫu thân của nàng, người tuy đã qua tứ tuần nhưng vẫn còn dấu vết của một thời mỹ nhân, xứng đáng là bậc mẫu nghi thiên hạ.

-Nghi nhi, tuổi con cũng không còn nhỏ, trẫm nên nói cho con biết chuyện này, trẫm nay đã già rồi, không biết còn sống được bao lâu nữa, thiết nghĩ nên nhường lại ngôi vị này cho các con.

-Nói vậy, người đã có quết định rồi ạ?

- Trẫm sẽ truyền lại ngôi vị này cho con.

-Con?

-Đúng vậy.

Tin nghe qua như sét đánh giữa trời quang, nàng không thể hiểu tại sao phụ hoàng lại quyết định như vậy. Nàng chưa kịp nói thì mẫu hậu đã cắt ngang:

-Bệ hạ, Nghi nhi là phận nữ nhân, không lo chuyện nghi gia mà còn đứng ra gánh vác việc quốc gia đại sự, há chẳng phải thêm chuyện cho người ngoài đàm tiếu hay sao?

-Mẫu hậu nói không sai, Nghi nhi thật sự không thể gánh nổi. Huống hồ người còn có các vị hoàng huynh, vốn dĩ không thể đến lượt con. Khẩn xin phụ hoàng suy xét kĩ lưỡng.

-Chuyện này trẫm đã suy tính kĩ càng, các vị hoàng huynh của con... - Hoàng thượng bất giác lại thở dài - không thể dùng.

-Phụ hoàng, Nghi nhi không hiểu, Nhị Hoàng huynh đã mất thì không nói, Tứ Hoàng huynh thân mang trọng bệnh cũng không thể nói, nhưng Đại Hoàng huynh từ nhỏ đã theo người xử lí chính sự, sao có thể nói là không thể dùng.

-Thiên Minh nó quả thực có tài nhưng hữu dũng vô mưu, giao phó giang sơn này vào tay nó trẫm không thể an tâm nhắm mắt.

-Vậy còn Tam Hoàng huynh? Huynh ấy chuyện gì cũng giỏi, không thể dùng luôn hay sao?

-Chính vì nó tài giỏi như vậy trẫm mới an tâm cho nó đi trấn giữ biên cương, không phải không thể dùng.

-Người... Nhưng dù sao đi chăng nữa Nghi nhi cũng là nữ nhân, e rằng lòng người bất phục.

-Khắp đất nước này không ai không biết Ngũ Công chúa tài trí hơn người, cầm kì thi hoạ đều tinh thông, còn sợ lòng người không phục?

-Tất cả chỉ là đồn đại, Nghi nhi đâu có hoàn hảo như vậy.

-Không cần phải nói nhiều nữa, trẫm đã quyết định đưa con lên Thái Bạch Sơn bái sư học nghệ trong năm năm, con có thể làm những gì mình muốn, nhưng khi hết thời hạn tuyệt đối phải quay về. Nếu sau khi con có thành tựu trở về, lúc đó cũng chẳng sợ người không phục.

-Ý người đã quyết thì Nghi nhi không dám kháng mệnh.

-Tốt, con lui về chuẩn bị, ngày mai lập tức khởi hành.

-Nhi thần cáo lui.

Nàng lại cùng Nhi Song quay về Băng Hoa điện, Nhi Song lúc này mới dám lên tiếng:

-Công chúa, người không sao chứ?

-Ta không sao.

-Người có thể để thần đi cùng với người không?

-Đường đi sẽ rất khó khăn, ngươi có chịu được không?

-Thần chịu được, thần muốn theo để chăm sóc cho người.

-Thôi được, ngươi về thu dọn hành lí cho ta, ta phải đến một nơi trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.