Người Có Từng Yêu Ta Chưa?

Chương 17: Hoàn thiên đế



Nàng ngồi trên đài cao nhìn xuống, Mạc Thừa tướng bây giờ mặc y phục phạm nhân, quỳ chính giữa pháp trường, đứng phía sau y là đao phủ cầm một thanh đao chờ lệnh. Tội trạng của y được công bố:

-Mạc Hành, thân là Thừa tướng lại không hết lòng dốc sức phò tá vua mà còn âm mưu hoán vị, làm giả di chỉ, khiến trăm họ lầm than, chẳng những vậy còn thừa cơ trục lợi, cướp đoạt của cải của bá tánh. Tội lỗi thấu tận trời xanh, nay phán quyết giờ Ngọ ba khắc xử trảm thị chúng. Ngươi còn gì muốn nói?

-Ta không còn gì muốn nói, chỉ là ta không hề sai, làm giả di chỉ là không hề sai, giang sơn này mà rơi vào tay nữ nhân đó chắc chắn sẽ diệt vong!

-Ăn nói hàm hồ, Ngũ Công chúa điện hạ tài đức hơn người, được đích thân tiên đế truyền ngôi, sao có thể như lời ngươi nói?

-Hahaha, ta đã có lòng cảnh báo trước, các ngươi cứ tiếp tục giả vờ như không thấy, rồi sẽ có một ngày những lời ta nói thành sự thật! Hoàng Khánh này sẽ bị hủy trong tay Hoàng Thiên Nghi!

-To gan, người đâu đã đến giờ hành quyết, TRẢM!!!!!

Thời khắc chiếc đao của đao phủ hạ xuống, nàng vẫn không hề lay chuyển, vẫn nét mặt lạnh nhạt ngồi nhìn, chỉ có điều, lòng nàng bây giờ cũng chẳng thiết tha gì nữa, phó mặc bản thân, cứ để cho số phận định đoạt đi!

Cuồng phong qua đi như sau cơn mưa trời lại sáng, thiên địa biến chuyển, thương hải tang điền, chẳng có gì là bất biến.

Ngày hôm nay, đối với con dân Đại Khánh, là một ngày cực kì trọng đại, quyết định tương lai của cả một giang sơn, ngày đăng cơ của tân đế...

Nơi lầu cao trước hoàng môn, dưới ánh sáng hào quang chói lòa của nhật nguyệt, một nữ nhân vận long bào đỏ rực, bên trên thêu chín con rồng bằng chỉ vàng uốn lượn, mái tóc đen thăm thẳm ẩn dưới mão cửu long nạm trân châu lộng lẫy, chu sa điểm vết hoa lệ giữ mi tâm, nét mặt trang nghiêm.

Giọng của vị tế tư đứng tuổi vang vọng trên khắp hoàng môn:

-Từ thuở khai quốc, Đại Khánh trải qua hơn ba trăm đời đế vương cai trị, tiên đế băng hà, Đại Khánh không thể một ngày không có vua. Trời dẫn lòng dân, dân nương thiên ý, dân hiểu thiên cơ. Nay theo đại thế, thuận lòng dân, thiên định Hoàng đế, trao quyền cai trị quốc gia. Trước lấy tâm phủ chúng sinh, ủi an bách tính, dẹp yên chiến loạn, mưu cầu thịnh trị thái bình. Sau noi theo trăm đời tiên đế, lập quốc kiến công. Nay bố cáo thiên hạ, ai nấy đều hay!

Sau bài tế văn trang trọng, nàng bước lên ban dụ lệnh, âm thanh như kim thạch ngọc hưởng vang dội tứ phương:

-Hôm nay chỉ rõ, đổi niên hiệu là “Thiên”, năm trẫm đăng cơ chính là Thiên lịch nguyên niên. Trẫm, đế hiệu Hoàn Thiên!

Trên cao thái dương chiếu rọi ánh sáng rực rỡ, phút chốc lại lóa mắt vì một màu đỏ diễm lệ, tựa như mang tinh hoa nhật nguyệt tụ lại vào một người...

“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...”

“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...”

“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...”

Tiếng tung hô vang vọng khắp nơi, từ nay, trên đôi vai nhỏ nhắn chính thức gánh vác cả một giang sơn...

Tối hôm đó, nàng một mình dạo trên bờ hồ trong Ngự hoa viên, dừng lại dưới gốc một cây liễu, nơi này tên là Vọng Nguyệt Trì, là nơi mà Tứ ca và nàng thích đến nhất, bởi nó là nơi duy nhất yên tĩnh trong cả một Hoàng cung rộng lớn lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt.

Năm năm trôi qua chỉ như một cái chớp mắt, ấy vậy mà biết bao nhiêu sự việc đã xảy ra lại tưởng như là dài bất tận. Mặt hồ tĩnh lặng, ánh trăng trên cao soi bóng xuống mặt nước ánh lên một vầng sáng khé dao động, lại ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, đêm nay là trăng tròn nên ánh trăng như lớn hơn nhiều lại sáng hơn nhiều, thế nhưng bất giác nàng lại cảm thấy cô quạnh, trống rỗng, tâm trạng chợt chùng xuống, cảnh vật xung quanh cũng trở nên ảm đạm, thê lương.

-Lại trăng tròn, đã một tháng rồi sao?

Nàng khẽ thốt lên trong đêm lạnh, thanh âm trong như ngọc nhưng lại thoáng bi thương, đã một tháng kể từ ngày nàng hạ sơn. Thời gian, thời gian liệu có thể làm ta quên đi một người? Có phải có thể làm ta thay đổi? Hay sẽ trả lời hết những câu hỏi khúc mắc trong lòng ta hiện tại? Không, thời gian nào có diệu kì như thế, nó tàn nhẫn, nó vô tình, ngày ngày trôi qua càng cố quên càng làm cho ta nhớ, nào có làm ta thay đổi được gì, là tự ta thay đổi chính mình, vùi sâu con người thật vào quên lãng, sao thể trả lời câu hỏi của ta nếu ta không tự mình tìm kiếm câu trả lời, thời gian chỉ có thể làm ta quên đi câu hỏi để rồi một lúc nào đó lại đánh thức chúng như đâm vào lòng ta những nhát dao sắc nhọn...

Hàn Nguyệt điện...

Hắn ngồi dưới gốc cây, hôm nay hắn không uống trà mà uống rượu. Hương rượu lãng đãng trong không khí tô thêm chút sắc hồng lớt phớt lên khuôn mặt đã nhợt nhạt. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, đêm nay cũng chỉ có trăng và hắn, quạnh quẽ cô độc, là do chung rượu trên tay cứ hết cạn lại đầy, hay là do lòng người nặng trĩu mà hắn bây giờ như người người say quên lối? Rượu, một thứ mĩ dược có thể làm quên sầu quên hận, thảo nào lại có bao kẻ quyến luyến một cơn say chốn hồng trần như vậy!

Hắn trước giờ hiếm khi hồi tưởng về những chuyện đã qua, hắn sống bao nhiêu năm, xảy ra bao nhiêu chuyện làm sao có thể nhớ hết, nhưng lại có những chuyện dù cho hắn muốn quên nhưng lại không thể quên được. Năm năm đối với tiên nhân như hắn chỉ như thời gian uống một chung trà, vậy mà năm năm qua ở cạnh nàng như dài bất tận, từng giờ từng khắc in sâu vào tâm trí của hắn.

Trong mắt hắn hiện lên hình ảnh của một bạch y thiếu nữ đang nở nụ cười rạng rỡ, rồi cả cái nét mặt cương nghị bất chấp lời hắn nói, một nét mặt khiến hắn ân hận cả đời.

Nàng trước giờ cứ như một đứa trẻ chẳng bao giờ lớn, luôn khiến hắn lo lắng mãi. Bản thân rõ ràng bị người ta bắt nạt vô cớ vậy mà vẫn cứng đầu không cho hắn biết, còn cố tình giấu giếm. Đến Kiếm tiên hội, nàng cứ luyện tập cả ngày lẫn đêm, lại còn tùy tiện vứt bỏ mạng sống của chính mình, nàng nghĩ mình là ai chứ? Khi bế nàng xuống từ trận chiến, nàng nhẹ đến mức không ngờ, lại còn mang nội thương ngoại thương khắp người, muốn hắn chết vì đau lòng sao? Bản thân cứ liên tục bị thương, giống một đứa trẻ không biết tự chăm sóc cho mình vậy!

Cứ như vậy, từng việc từng việc xảy ra, rồi nàng lại rời xa hắn, hắn có muốn giữ nàng lại hay không? Đương nhiên hắn muốn, nhưng nàng còn thiên hạ của nàng, hắn giữ nàng lại, há chẳng phải trở thành kẻ tội đồ thiên địa bất dung sao? Nhưng trên tất cả, liệu nàng có muốn ở cạnh hắn không?

Tiếng thở dài vang trong đêm vắng, gió nhè nhẹ thồi, đôi môi khẽ nhếch một nụ cười tự giễu, xem bản thân hắn bây giờ... là đang tương tư sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.