Người Con Gái Có "Độc"

Chương 20: Bức tranh thứ hai mươi



Editor: song_nhi

An Nhan Nhiên bị tiếng động dưới lầu truyền đến làm cho hoảng sợ. Mới có năm phút đồng hồ ngắn ngủi, cô tự thấy mình làm không chậm, chút thời gian như vậy dưới lầu làm sao lại...

Cô vội vàng xuống lầu, nhất thời cả kinh. Mảnh vỡ của bình trà lẳng lặng nằm ở trên sàn nhà, tivi phòng khách to như vậy, lại có thể nứt một đường ở giữa! Này...

Thầy à, thầy rốt cục là dùng bao nhiêu lực vậy! ~~(>_<)~~

”Cút cho tôi.” Ba chữ, thong thả bình tĩnh. Người khác có lẽ nghe không ra tức giận, nhưng An Nhan Nhiên lại biết anh đã giận tới cực điểm, hoặc là nói giận tới độ cao mới.

Cô mặt nhăn nhíu mày, vội kéo Quan Hữu còn giật mình trên ghế sa lon, kéo anh ta ra cửa.

”Tiểu Nhiên!”

”Anh đừng quan tâm việc này!” Cô mở cửa mời khách, nhưng dưới loại tình huống này, anh làm sao chịu đi.

Cô không thể bất đắc dĩ hơn, chỉ có thể giảm thấp giọng xuống tỏ vẻ chuyện này sau khi cô về sẽ tìm anh nói chuyện, hôm nay cứ như vậy đã.

Khách không mời mà đến rốt cục thuận lợi rời đi, tiểu bảo mẫu số khổ bắt đầu thu thập các mảnh vỡ.

Trên ghế sa lon người kia vẫn không động đậy, anh dựa vào tay vịn sô pha, lạnh lùng xem cô gái tóc đen trước mặt thu dọn đồ đạc.

An Nhan Nhiên nhặt từng miếng lên, cô rất nhanh thu dọn lại phòng khách, nhìn anh mềm giọng hỏi, “Tay có bị thương không? Tức giận làm gì để đập vỡ đồ đạc của mình, khi thầy tức giận đúng là không phải tốt lắm. “

Nói xong, cô đi lên xem kỹ tay anh. Đầu ngón tay của anh thật lạnh, cô vừa mới cầm liền bị đối phương rút ra.

”Em cũng đi đi.” đôi môi xinh đẹp phun ra ba chữ, anh lập tức đứng dậy.

An Nhan Nhiên choáng váng. Quả nhiên cửa thành châm lửa cũng hại cá trong chậu! Cô lúc này nên làm hay không làm đây!

”Thầy!” Cô đi theo phía sau anh, đi theo lên cầu thang xoay tròn, rốt cục ở đầu cầu thang tầng hai giữ chặt anh, “Thầy tức giận sao? Là em không tốt, rước nhiều phiền toái như vậy cho thầy, tức giận như vậy cơ mà. Nhưng tức giận đối với cơ thể thầy không tốt, thầy thu hồi lại được không?”

”Buông ra.”

Nghe thấy giọng điệu lạnh như băng như thế, lòng của cô lại bắt đầu rộn lên.

Cô hơi buông tay, không kéo cánh tay anh nữa mà đổi lại tóm cổ tay anh, đung đưa nhẹ nhìn anh nói, “Thầy, gần đây em thực sự cố gắng, sau này sẽ càng cố gắng. Thấy em nỗ lực như vậy, cũng đừng tức giận chứ? Buổi tối em làm món thịt bò hầm, mới học được, thầy nếm xem em làm có ngon không nhé?”

Lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, anh cuối cùng cũng quay đầu lại, lặng im nhìn cô.

Cô gái trước mặt còn trẻ, da thịt mềm mại như nước.

Rõ ràng trẻ tuổi như vậy, nhưng sao lại có quá khứ phức tạp như thế; rõ ràng đôi mắt trong suốt đơn thuần như thế, lại có thể che giấu nhiều việc như vậy.

Con ngươi của anh chậm rãi co lên.

Hiện tại hối hận có phải đã muộn rồi không?

Anh chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào bên má trắng hồng của cô, vốn là khẽ vuốt, sau đó độ mạnh dần dần tăng thêm. Ngón tay thon dài cuối cùng nắm má cô, kéo cô về phía mình.

Môi của anh mới từ từ hạ xuống, có một chút lạnh lẽo, độ mạnh yếu một lần đều giống nhau. Đôi môi của anh đè nặng nghiền lên môi của cô, hơi thở quấn quýt cùng nhau, chuyển động không ngừng.

Cô ngẩn người, nhưng không giãy dụa.

Sau đó, chỉ cần anh không tức giận, cái khác như thế nào đều được.

Môi của anh so với cá tính của anh thì mềm mại hơn, cảm giác khi hôn môi kỳ thật cũng không gọi là kém. Eo của cô bị ôm lấy, bước một bước về phía anh, có chút đứng không vững. Cô đưa tay đỡ lấy hông của anh, cẩn thận đi lên trên.

Tay ôm hông cô dần chặt hơn, trong đôi môi đang ở sát môi cô nghe thấy giọng trầm thấp của anh, “Há mồm.”

Cô ai ya nghe theo, đầu lưỡi của anh lập tức liền xông vào, cùng của cô quấn quýt, hôn cô thật sâu. Hai bên triền miên không dứt, cô bị anh đè lên vách tường, thân thể đàn ông dựa vào người cô, về độ cao hay hình thể cô đều khó có thể ngăn cản.

Cô bị đặt tại nơi đó hôn cho đến đầu hoa mắt choáng, thiếu chút nữa ngạt thở.

Phút này, cô mơ hồ cảm thấy cái gì đó, anh bỗng buông cô ra khác với đầu năm nay, cô thậm chí không hiểu ra sao cả.

Vẫn là ánh mắt có chút chán ghét mà vứt bỏ, cũng không phải hình dáng nên có của người đàn ông sau khi hôn người phụ nữ, anh chằm chằm nhìn cô một lúc, trừng mắt, “Nhìn xem em rước lấy phiền phức gì!”

Chân cô còn có chút mềm, nghe vậy lập tức thanh tỉnh vài phần, đáng thương nhìn của hắn, “Em sau này sẽ không tiếp tục tự rước lấy phiền phức...”

”Không thấy mặt không có nghĩa không có phiền toái.”

Những lời này cô nghe đã hiểu, ý là mời cô đừng làm cho anh thấy Quan Hữu nữa. Lời này, anh nói cái gì là cái đó, cô lập tức không chút do dự gật đầu, “Đương nhiên! Hôm nay cũng không phải em muốn gặp anh ta, là tự anh ta tìm tới, kỳ thật em cảm thấy vốn không nên để cho anh ta vào cửa...”

”Đừng nhiều lời vô nghĩa.” Anh buông cô ra, xoay người đi vào phòng nghỉ.

Cô ở sau lưng anh chậm chạp lên tiếng, “Thầy, cái kia...”

”Chuyện gì?” Anh không kiên nhẫn dừng bước.

Kỳ thật An Nhan Nhiên muốn hỏi là vừa rồi hôn tính làm cái gì, bất quá lý trí rốt cuộc làm cô dừng ý nghĩ này lại. Kinh nghiệm cuộc sống nói cho cô biết, có đôi khi, một số việc vốn không cần phải... hỏi cái này cái nọ.

Cô cười nhìn anh mở miệng, “Định hỏi thầy buổi tối có muốn ăn thịt bò hầm?”

ЖЖЖЖЖЖЖ

Vài ngày sau, An Nhan Nhiên ngồi xe một mình trở về thành phố thu dọn đồ đạc.

Hạ Tầm Giản cho cô hai con đường, thứ nhất, quay về phòng triển lãm tranh lúc trước tiếp tục công việc, hai ngày cuối tuần quay về biệt thự học vẽ; thứ hai, tạm thời không đi làm, chỉ ở biệt thự chuyên chú học vẽ, chờ đợi tháng ba năm sau tham gia cuộc thi vẽ tranh quốc tế.

An Nhan Nhiên lựa chọn vế sau.

Thân phận học trò của Hạ Tầm Giản dù sao chỉ có thể tạo thuận lợi nhất thời, nói đến cùng, nếu cô không có thực lực, tất cả đều là uổng công. Cô cũng sẽ không cho phép mình chỉ sống yên tại đây.

Từ nhỏ đến lớn, vẽ tranh là giấc mơ của cô, trong cuộc sống gian nan như vậy, cô cũng không muốn từ bỏ, hiện tại càng không khả năng.

Ở triển lãm tranh cướp đi sự nổi bật của Cao Phỉ chỉ là bắt đầu, giờ cô chưa có năng lực thực hiện, bước tiếp theo, cô cần dùng chính thực lực của mình để đánh bại cô ta.

Cô sẽ làm cô ta thua tâm phục khẩu phục, lấy bất cứ cớ gì để tranh luận với mình đều không được.

Bởi vì tạm thời không trở lại, cần dọn dẹp đồ đạc rất nhiều, khi cô kéo hành lý ra khỏi nhà trò thì ngày đã muộn. Bên đường nhà trọ, có chiếc xe ngừng lại nhìn quen mắt.

Quan Hữu đẩy cửa ra, mắt nhìn hành lý trong tay cô, ánh mắt tao nhã tinh tế tỉ mỉ lập tức nhăn lại.

ЖЖЖЖЖЖЖ

An Nhan Nhiên đã quyết định tập trung vào cuộc thi vẽ tranh quốc tế, cũng đã đáp ứng Hạ Tầm Giản, cho nên đầu tiên mắt nhìn thấy Quan Hữu liền dứt khoát xoay người đi đón xe taxi. Tay vừa mới chạm tới cửa xe, hành lý trong tay kia liền bị người khác dùng sức đoạt được.

Sắc mặt anh có chút khó coi, túm nhanh cánh tay cô, nói câu đi theo anh, liền thô bạo đẩy cô lên xe của anh.

Đối diện bên đường, một chiếc xe màu trắng cũng dừng lại, chủ xe kéo cửa kính xe xuống, mắt lạnh lùng nhìn thấy hai người, một nét tức giận thoáng qua giấy lát.

Có một việc, Cao Phỉ vẫn không thể mở miệng nói với người khác, quan hệ giữa cô và Quan Hữu.

Hai người bọn họ, đã duy trì quan hệ tình cảm lưu luyến này, gần một năm.

Cô còn nhớ rõ một lần gần đây nhất, là cô tự mình bay đến Châu Âu. Một đêm đông rất lạnh, anh không ngờ cô sẽ đến, khi đó anh đã liên tục hai tuần không nói chuyện với cô.

Thật tâm mà nói, khi anh gặp cô mang theo hành lý, ngồi trên bậc thang trước cửa nhà trọ chờ anh, trong lòng anh rất cảm động.

Buổi tối đó, cô ở lại không chịu đi, cô nằm ở trên giường của anh, từ phía sau ôm anh.

Anh giống như bị xúc động nhất thời, cuối cùng đáp lại cô, hơn nữa là vô cùng chuyên chú đáp lại.

Sau đêm đó, cái gai đâm vào vào lòng Cao Phỉ rốt cục biến mất, một ít lo lắng cũng rốt cục chậm rãi giảm đi.

Cô khi đó đã nghĩ, trên đời này vốn không có cái gọi là thâm tình tồn tại muôn thuở, anh và An Nhan Nhiên đã bên nhau ba năm, mới đầu tách ra tự nhiên là sẽ đau, nhưng thời gian lâu cũng đều giống nhau.

Cô ấy duy nhất có, dù sao cũng chỉ là giỏi giả mặt vẻ điềm đạm đáng yêu, dù là dáng người, khí chất, cá tính, hay thủ đoạn, đều không sánh được với cô. Cô tin tưởng, đợi một thời gian, Quan Hữu sẽ hoàn toàn quên đi cô ấy.

Theo phương diện đó mà nói, có một thời gian, cô luôn chờ mong gặp lại An Nhan Nhiên. Lúc trước chợt nghe thấy cô ấy đã không hề vẽ tranh nữa, gần đây tiếp tục thế nào không ai hay biết.

Cô không nghĩ tới, Quan Hữu về nước lại gặp gỡ cô ấy.

Đây là bắt đầu sai lầm thứ nhất, sau đó một cái tiếp một cái, thẳng đến ngày triển lãm tranh đó, cô ấy lấy thân phận học trò của Hạ Tầm Giản tham dự, đoạt đi toàn bộ nổi bật của cô, làm triển lãm tranh của cô thất bại thảm hại!

Khi đó Cao Phỉ mới hiểu được, con thỏ bị bức cũng sẽ cắn người.

Theo dõi Quan Hữu tâm huyết dâng trào, sau triển lãm tranh, tuy rằng anh vẫn không hỏi không nói nhiều trước mặt cô, nhưng với trí thông minh của cô thế nào lại không thấy sự thay đổi của anh?

Cô đã yêu người đàn ông này bao nhiêu mà có thể làm được đến bước này, đây chẳng qua là chuyện cười, nhưng như vậy cũng không thể nói, người khác có thể ra tay với bức tranh đó.

Lấy được địa chỉ của Hạ Tầm Giản, là việc đạt được ngoài ý muốn.

Mà giờ phút này, màn phát sinh trước mắt, lại đột nhiên làm cô cảm thấy được việc ngoài ý muốn kia trở nên có ý tứ.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Dạo này công việc của phòng vẽ tranh cũng không tốt lắm, nội bộ dường như bất đồng, nhưng công cụ vô cùng đầy đủ, Quan Hữu phải đích thân cụ thể lại phong cách.

Bị cố chấp kéo lên xe, An Nhan Nhiên liền hiểu rõ hôm nay nếu không nói rõ ràng với anh, đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Cô không ngồi xuống, đưa nước anh đưa đặt tại một bên trên bàn, bình tĩnh đứng nhìn anh.

”Em chuẩn bị dọn đi sao? Biệt thự của anh ta?” Anh dựa vào bàn dài, theo sắc mặt nhìn ra vô cùng mệt mỏi. Cô không nói chuyện, nhưng cũng không phản bác, anh biết mình đã đoán đúng.

Anh nhăn mặt nhíu mày, cố gắng đem một ít cảm xúc áp xuống, giọng điệu chậm lại mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.