Dường như thời gian cô chấn ngạc (chấn động ngạc nhiên) lâu lắm, lâu đến mức ngay cả anh cũng bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn. Khuôn mặt bình tĩnh của anh rốt cuộc chậm rãi có biến hóa, anh đưa cái chén trong tay đặt lên bàn, đi một bước về phía cô.
Cô có phản ứng, thân thể phía dưới ý thức lui ra sau từng bước.
Lông mày anh nhếch lên, khóe môi nhanh lạnh lại, "Em nửa đêm trở lại biệt thự, chỉ vì hỏi anh chuyện này?"
"Vì sao?" Lần nữa mở miệng, cô cảm giác giọng mình có chút hốt hoảng. Tại sao phải tuyệt tình như vậy? Vì sao tới giờ phút này, khi nhắc tới chuyện này còn có thể dùng giọng điệu chẳng hề để ý như vậy?
Vì sao... lại xa lạ đến đáng sợ như thế?
Muốn hỏi nhiều lắm, ngược lại một câu đều hỏi không ra miệng.
"Không có vì sao, cô ta làm chuyện không nên làm." ngữ điệu anh lạnh nhạt.
"Hạ Tầm Giản, em không thể hiểu nổi." Giọng của cô thấp lại, bé như không nghe thấy, đôi mắt đen đối thẳng với đôi mắt thâm sâu của anh, không di chuyển chút nào. Không phải cô có dũng khí nhìn thẳng, mà là cô ngay cả lực thay đổi vị trí tầm mắt đều bị mất.
Tay anh đưa qua, "Đã muộn, hôm nay ở lại đi."
Tay của đối phương ở sau gáy cô, cô nghe giọng của mình đang phát run, "Không được, em lái xe tới, bây giờ trở về."
Anh nhắm mắt làm ngơ, mang cô theo đi về phía cầu thang.
"Em muốn trở về..."
Anh buộc chặt ngón tay, kéo cô về phía mình, "Đừng tuỳ hứng."
"Em không tuỳ hứng." Cô cố gắng tóm lấy tay vịn cầu thang, cố gắng thoát khỏi anh.
Eo thân của cô bị anh tóm chặt, anh xoay người về phía cô ép vài bước, trong lúc đó đem cô ép vào tay vịn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt của cô, trầm mặc một lát mới mở miệng, giống như áp chế một vài cảm xúc hờn giận, "Em làm sao vậy?"
"Không có gì..." Suy nghĩ hỗn loạn trong cơ thể cô sinh trưởng lan tràn, cô không nắm được điểm tựa, cũng không để ý đến nữa. Cô nghĩ đến Yula chẳng qua là vì trả thù cùng không cam lòng, cho nên đem chuyện này quở trách lên người Hạ Tầm Giản.
Dù sao cô ta từ một sao kim phong quang vô hạn rớt xuống hai bàn tay trắng thấp nhất, cô ta chắc chắn rất phẫn nộ, cô ta cần sử dụng một ít thủ đoạn để làm mình cân bằng lại, cho nên cô ta nói dối ít lời cố ý châm ngòi quan hệ của cô và Hạ Tầm Giản.
Cô thậm chí còn nghĩ, trong lúc cô đêm khuya tới nơi này chứng thực những sự tình kia, anh có thể vì hoài nghi của cô mà tức giận không.
Dù sao hai người bọn họ ở Anh đã vui vẻ bình tĩnh như thế, nhiều khi cũng cảm thấy, chỉ cần côkhẽ vươn tay, có thể chạm đến tim của anh.
Có thể giờ phút này cô mới hiểu được, đó thực sự chỉ là cảm giác.
Cảm giác với sự thật chênh lệch thực sự quá xa.
"Em... Bức tranh tham gia thi đấu vẫn chưa hoàn thành, thời gian còn lại không nhiều, giờ muộn em cũng muốn trở về làm cả đêm." Cô không biết mình nói liền một mạch những lời này như thế nào, cô chỉ biết tầm mắt phía trên dừng trên người cô thật là lâu.
Anh thở ngay trên trán cô, cô cảm nhận dược nhiệt độ của đối phương, động tĩnh khi lông mi của đối phương rủ xuống, cũng cảm giác được ánh mắt sâu không lường được của anh đang tìm tòi nghiên cứu.
Anh có lẽ đang suy đoán nội tâm của cô, có lẽ anh đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Đối nghịch một lát, cô cảm giác được chân bắt đầu run, đó là trạng thái tinh thần khẩn trương cao độ mới có dị trạng như vậy. Cô biết mình không bình thường, làm sao cũng không thích hợp, cô thậm chí không nhận ra tâm tình của mình.
Chỉ rất là muốn ra đi, vô cùng vô cùng muốn ra đi.
Hồi lâu, cô nghe thấy anh cúi đầu hít một tiếng, "Anh đưa em đi ra ngoài."
Đầu xuân đêm vẫn là rất lạnh, anh buông tay ôm sát cô ra, mở cửa xe đưa cô vào ghế lái, cũng giúp cô đóng cửa lại.
Cô khởi động xe, ngón tay cầm lái lạnh như băng, anh gõ gõ cửa kính xe ý bảo cô cho cửa kính xuống.
Cô làm theo, anh chống lên khung cửa sổ, cô cho là anh muốn nói gì, thế nhưng kết quả anh lại tiến vào thăm dò, hôn hôn môi cô. Môi của anh hơi nóng, của cô lại lạnh cả người.
"Trên đường cẩn thận." Anh trầm giọng dặn. Cô theo bản năng gật đầu, chuyển xe rời đi.
Trong kính chiếu hậu, chỉ thấy người đàn ông mặc áo len đen mỏng đứng ở cửa biệt thự nhìn theo cô đang rời đi, thân hình thon dài kia, hòa cùng với bóng đêm.
Gió đêm theo cửa kính xe rộng mở lùa vào, cô lại không hề có cảm giác lạnh.
Cô đã trực tiếp đến nhà Tiểu Như, đối phương há mồm muốn nói, cô lại phất tay ý bảo cô cái gì cũng đừng hỏi, cô mệt chết đi, thầm nghĩ trước khi ngủ.
Nửa mê nửa tỉnh, cô bị di động đánh thức.
Trời đã sáng choang, cô vuốt trán đến nóng lên, thấy trên điện thoại có ba cuộc gọi lỡ, đều là Hạ Tầm Giản.
Một lát, di động lại vang lên. Cô giật mình nhìn tên nhảy lên, cuối cùng vẫn không nghe.
Đối phương nhắn tới hai chữ: ở đâu?
Cô ôm di động ở trên giường ngồi một lúc, sau đó trả lời tin nhắn ngắn kia.
жжжжжжж
"Đối với phụ nữ mà nói, không có gì đáng sợ hơn so với việc gặp loại sự tình này. Được rồi, cậu có thể nói, dù sao Yula lăn lộn ở giới giải trí thanh sắc chó ngựa lâu như vậy, dù sao Yula có quá khứ cũng không vẻ vang gì, vậy tính nhiều hơn một ít cũng không là gì! Dù sao với người đàn ông tuổi trẻ anh tuấn này, cô ta căn bản cũng không tính là có hại! Nhưng Tiểu Như, cậu cảm thấy loại sự tình này thật có thể làm sao? Bởi vì đối phương làm một ít việc không nên với chúng ta, là có thể cực đoan dùng thủ đoạn gấp mười gấp trăm lần trả thù lại?
Tớ biết, nếu bàn về tốt xấu, lúc trước ôm mục đích này đi hiến thân tớ cũng coi như không phải người tốt lành gì, đạo đức từ này vốn không thích hợp dùng ở trên người của tớ... Có thể những điều này là do xây dựng trên cơ sở sẽ không làm hại người khác! Chuyện lần này..."
"Chuyện lần này, vấn đề không liên quan đến cậu."
Tiểu Như lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, "Tuy rằng tớ cũng rất ghét Yula, nhưng việc Hạ Tầm Giản làm thật sự làm cho tớ có chút giật mình! Anh ta cũng không phải là xã hội đen, cho một ít scandal của cô ta ra ngoài ánh sáng còn chưa tính, lại có thể tìm người hạ thuốc và chụp ảnh... thật sự có chút ngoan độc quá độ..."
Thần sắc bạn tốt trở nhân ảm đạm, cô không muốn nói nữa, chỉ ôm vai cô ấy an ủi, nói nhà ở thành phố H này là do cô mua, ngay cả bố mẹ cô cũng không biết. Cô ấy có thể an tâm ở lại đây, muốn chờ bao lâu cũng được, anh ta tuyệt đối tìm không được.
Ngày đó sau khi tin tức phát sóng, An Nhan Nhiên mới ý thức được mình đã làm cái gì.
Hạ Tầm Giản điện thoại một người tiếp một người gẩy, cô tất cả chỉ một biểu tượng. Yên lặng một lát sau, anh lại nhắn một cái tin ngắn đến.
“ An Nhan Nhiên, em cho là em đang làm cái gì?”
Mười một từ, rất bình thường nhưng, lại lộ ra hàn ý của người kia. Trong lòng có chút sợ hãi, lúc này cô tắt di động, cuối cùng bị Tiểu Như lôi đi, lái xe đến chỗ này cách thành S bốn giờ xe chạy.
Tiểu Như hỏi cô làm sao vậy, cô không muốn nói cho cô ấy biết kỳ thật chính mình đột nhiên có chút sợ hãi.
Đối với người mình thích như vậy sinh ra ý sợ hãi, là việc bao nhiêu hoang đường. Không thể nghi ngờ, cô yêu người đàn ông kia, lạnh nhạt cũng tốt, ngẫu nhiên ôn nhu cũng tốt, luôn không nắm giữ được ý cười ngắn ngủi cũng tốt, thậm chí mỗi khi ở trên giường bị cường hãn giữ lấy... bọn họ yêu.
Vậy mà hiện tại, cô lại sợ hãi khi nhìn thấy anh.
Muốn ở cách xa xa, tưởng tượng giống đà điểu, đem đầu chôn thật sâu trong đất cát, như vậy cô cũng không cần tự đi hỏi anh vì cô còn làm ra sự tình gì đáng sợ vô đạo đức nữa.
Đêm đó khi rời biệt thự gió thổi rất lạnh làm cho cô đến thành phố H thì ngã bệnh, vài ngày sau khi vừa tới nhà ở thì bị ốm, phần lớn thời gian là ở trên giường hoặc trên ghế sa lon xem TV.
Tiểu Như luôn quan tâm cô, thấy không khí thật sự rất tĩnh lặng, vì thế hay nói đùa, hỏi cô cứ đi như vậy, với tính tình Hạ đại sư, có sợ anh dùng biện pháp đối với Yula để sử dụng lên người cô?
Hiển nhiên, việc nói đùa này thất bại.
Sắc mặt bạn tốt chuyển biến không vui, Tiểu Như vội bổ cứu (dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi), nghĩ, nói mình nói lung tung, hơn nữa coi như Hạ Tầm Giản muốn làm gì cũng không thể tìm được cô.
Nhưng sau hai ngày những lời này nói ra, Hạ Tầm Giản đã hiện ra ngoài cửa lớn.
жжжжжжж
Trên đời này luôn có những người, có thể dùng phương thức của mình, đạt được mục đích.
Tiểu Như đi ra ngoài mua đồ dùng hằng ngày, nơi này chỉ có một cửa ra vào, chuông cửa vang lên thật lâu cô vẫn không dám mở cửa.
Nhìn trên mắt điện tử, sắc mặt người đàn ông không tốt, ánh mắt tối tăm, một tay anh chống cửa, một tay tiếp tục nhấn chuông cửa. Anh dường như biết trong phòng có người, trong lúc cô nhìn ra ngoài từ mắt điện tử, anh cũng đang nhìn chằm chằm về phía mắt điện tử.
Chống lại ánh mắt kia, thân thể cô cứng lại, vội vã lui ra phía sau từng bước, cuối cùng chạm vào tủ giày.
Ngoài cửa người nghe tiếng nhíu mi, không rung chuông nữa, chống cửa trầm giọng nói, "Mở cửa."
Bên trong cánh cửa người con gái không nhúc nhích, cô không dám mở. Cô chưa thấy qua Hạ Tầm Giản như vậy, ánh mắt tàn nhẫn giống là phải đem cô xé làm hai mảnh.
"An Nhan Nhiên, mở cửa!" Ngữ khí mệnh lệnh tăng thêm, lộ ra kẻ nói chuyện giờ phút này khó nén cảm xúc phẫn nộ.
Anh tức giận từ trước đến nay luôn nội liễm, chưa từng mãnh liệt giống như bây giờ, cuồn cuộn sóng thần, phô thiên cái địa, không có nửa điểm ý đồ khắc chế.
Cô càng không ra tiếng, tức giận kia lại càng bùng phát, anh nhìn chằm chằm cửa nhìn một hồi, đột nhiên lui ra phía sau vài bước.
Lúc An Nhan Nhiên ý thức được anh muốn làm gì, cửa đã bị anh một cước đá văng. Cô không biết mình làm thế nào, tóm lại đồng thời khi cánh cửa phát ra tiếng vỡ tan, cô xoay người chạy nhanh vào phòng ngủ, cũng trong thời gian ngắn nhất khóa cửa từ bên trong.
Bước chân anh dồn dập đến trong một phút, cô dựa vào cửa, nghe thấy trái tim mình nhảy lên kịch liệt.
Ngón tay của cô đang run rẩy, cả người đều ở run rẩy, cô biết này cánh cửa này không ngăn anh. Giống như cô đã đoán trước, cánh cửa phòng ngủ một lát sau lại được đối xử tương tự.
Cô lảo đảo vài bước, bị kẻ xông vào một phen tóm lấy cánh tay, "Em cuối cùng làm loạn cái gì!"
Anh đang ở rất gần, khuôn mặt lập thể tuấn mỹ bởi vì nín nhịn mà có vẻ có chút bị tước mỏng, hai lần động tác phá cửa làm tóc anh rối loạn. Anh mặc vô cùng ít, không biết có phải vì thế mà, ngay cả hô hấp của anh đều là lạnh căm, làm độ ấm trong phòng cũng hạ xuống.
Tránh cũng không thể tránh, cô trái lại bình tĩnh.
"Đây không phải làm loạn." Cô giơ mặt lên, khuôn mặt vốn xinh đẹp vì mấy ngày ốm mà gầy đi, da thịt tái nhợt, loại trắng này, cùng với con ngươi đen của cô thành hai màu đối lập, khiến cô thoạt nhìn có vẻ sợ hãi.
Nhưng, đó chỉ là vẻ bề ngoài, "Hạ Tầm Giản, em nói rồi, em không thể tiếp nhận."
Anh lạnh lùng chăm chú nhìn cô, "Cho nên, em vì loại việc không hiểu ra sao này nói cho anh biết cần tách nhau ra?"
"Vì sao anh có thể đem việc nghiêm trọng như vậy mà nói như chẳng hề để ý?"
Cô chống thái dương, cảm thấy được nơi đó đau dội từng đợt, "Rốt cuộc là năng lực nhận biết của em xảy ra vấn đề, hay là em căn bản cho tới giờ vẫn không hiểu về anh? Em cảm ơn anh vì em mà làm như vậy, nhưng em không thể hiểu cách làm của anh.
Từ trước đến giờ, em vẫn biết anh không phải là một người nhân từ, anh ghét rất nhiều việc rất nhiều người, anh đối với những việc mình ghét chưa bao giờ nhìn thêm một lần. Đây là cá tính của anh, em tôn trọng. Nhưng lần này, không thể chỉ vì ghét mà làm như vậy! Anh rốt cuộc có hiểu không, chính anh đã làm những gì?"
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo, dường như vốn không có ý định giải thích, "Anh không cho rằng có chuyện gì là không thể làm. Chuyện trên đời này chỉ chia làm hai loại, một loại là anh muốn làm, một loại khác là anh không muốn làm."
Câu trả lời của anh khiến cô không phản bác được, giờ phút này, cô thật sự có chút muốn cười, "Tốt tốt, vậy coi như là vấn đề của em, em nhờ anh có thể tạm thời thả em ra? Đây không phải nhà của anh, anh tự tiện xông vào rất không lễ phép! Em mời anh đi cho!"
Vừa dứt lời, cánh tay của cô nhất thời đau đớn, đợi cô kịp phản ứng thì đã bị anh kìm ở trên tường.
Cô nghe thấy nhiều âm thanh liên tục, đó là tiếng lưng và gáy của cô chạm vào tượng, cô cảm giác rõ ràng anh đang vô cùng tức giận, cô tự cảm thấy mình đã nói khách khí lễ phép hết sức có thể, cô không đoán được anh đột nhiên thăng cấp tức giận như vậy.
Tay anh to lớn nắm ở mặt má cổ cô, cô thấy anh giơ tay còn lại lên. Mắt anh thâm thúy, đen không thấy ánh sáng, dường như đã đến cực hạn, cô theo bản năng nghiêng đầu nhắm mắt, chuẩn bị tốt nghênh đón tay anh vung xuống.
Bên tai như gió mạnh qua, anh một quyền đánh ở trên tường sau lưng cô. Độ mạnh cùng tốc độ kia, khiến cô vốn đã bình tĩnh lại run rẩy. Cô có thể tưởng tượng, nếu một quyền này nhắm ngay vào người cô, hiện sẽ có hậu quả gì.
Hai gò má của cô bị nắm, hơi thở anh bao phủ tới làm cô mắt cũng không dám trợn.
Anh nhìn người con gái còn trẻ giữa tay mình, mày cô cau chặt, cắn chặt môi dưới không còn huyết sắc, hai mắt nhắm cự tuyệt.
Nháy mắt, có gì đánh liên tiếp lên ngực anh, "An Nhan Nhiên..." Đôi môi hình dáng hoàn mỹ chậm rãi khép mở, đó là gần như tự than thở, "Anh thật sự - không nên làm hư em..."
Ngón tay trên mặt thu lại, hơi thở cường đại bao phủ cô cũng không còn, cô nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi, thong thả, cũng không còn.
Sau khi cô trợn mắt, trong phòng chỉ còn lại mình cô. Cô không biết có phải ảo giác của mình, câu nói trước khi anh đi không còn cảm giác tức giận vốn có.
Mà duy nhất, chỉ còn bất đắc dĩ.
Một loại căm thù đến tận xương tuỷ lại không thể làm được gì.