Mạc Khải Liêm lấy từ trong ví ra một chiếc thẻ, đưa tới đặt trước mặt cô
Sao lại đưa thẻ cho cháu?
Đây là thẻ phụ của tôi, cứ coi như trả trước lương thực tập cho em đi.
Mua sắm hay tiêu gì thì cứ dùng thẻ này, đừng có tiết kiệm.
Không cần đâu ạ, tiền ba mẹ và anh trai cho cháu cũng rất nhiều, không cần chú phải cho thêm đâu ạ.
Mạc Khải Liêm nghe vậy lại không hề vui vẻ, cô có thể dùng tiền của những người khác trong nhà họ Mạc nhưng lại từ chối dùng của anh.
Thật ra Mạc Uyển Dư thấy như vậy là không nên.
Mạc Khải Liêm hàng ngày trông chừng cô, tự tay nấu cơm, sắc thuốc cho cô, còn rửa cả bát.
Nhà anh cô cũng có thể tự do dùng vân tay mở cửa để ra vào, bây giờ còn đưa cả thẻ phụ cho cô nữa.
Chú nhỏ, không nên đâu ạ.
Tại sao lại không nên?
Mặc dù bây giờ chú vẫn còn độc thân, muốn làm gì cũng sẽ không có ai quản.
Nhưng chú đã từng này tuổi rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có bạn gái chứ.
Nếu bạn gái chú biết chú làm những việc này chắc chắn cô gái đó sẽ không vui vẻ gì, còn giận dỗi chú nữa.
Tôi đâu có làm việc gì không đứng đắn để bị giận dỗi.
Chú trước nay vẫn luôn độc thân đúng không, vậy nên không hiểu.
Tất cả những việc như nấu cơm, đưa chìa khoá hay thẻ phụ này, không phải bình thường đều là bạn trai làm với bạn gái sao.
Bạn gái chú chắc chắn sẽ ghen tuông, lúc đấy chua thảm rồi.
Mạc Khải Liêm vừa nghe đã hiểu ra, khoé miệng hơi cong lên.
Cuối cùng Mạc Uyển Dư vẫn bị ép buộc phải nhận tấm thẻ đó.
Cô cứ cất vào trong túi trước đã, sau đó có quẹt không thì Mạc Khải Liêm cũng không quản được.
Mạc Uyển Dư không về nhà ăn cơm, vậy nên Mạc Khải Liêm cũng không có ý định về sớm mà ở lại văn phòng tăng ca, phân công tài xế lái xe đưa cô tới chỗ hẹn.
Hai cô đã một thời gian không gặp, vừa nhìn thấy nhau là tíu tít nói không hết chuyện.
Vậy là giờ cậu đang thực tập ở công ty của ông chú đẹp trai kia à, có thấy áp lực không?
Mạc Uyển Dư nhắc đến công việc lại ủ rũ: Cực kỳ áp lực ấy chứ.
Cậu biết tớ vốn không được thông minh lắm mà.
Chú ấy còn đưa cho một đống tài liệu kinh tế, tớ đọc đến hoa hết cả mắt nhưng lại không hiểu được mấy câu.
Lạc Phi Phi nhìn cô cừoi: Ý tớ là làm việc bên cạnh một ngừoi đàn ông vừa siêu đẹp trai lại có năng lực như vậy, cậu có thấy áp lực không?
Cậu không biết đâu, mấy ngày nay tớ thê thảm luôn.
Sau đó là một tràng dài kể về cuộc sống mấy ngày nay của cô, tất cả những việc mà Mạc Khải Liêm đã làm, giọng điệu đều là nũng nịu.
Cậu không thấy ông chú hờ này quan tâm cậu đặc biệt quá rồi à.
Nhưng mà nếu tớ được ngừoi như Mạc Khải Liêm chăm sóc tận tình như vậy, chắc tớ đã rung động luôn rồi.
Mạc Uyển Dư đánh vào tay Lạc Phi Phi một cái: Cậu nói linh tinh cái gì đó, đấy là chú nhỏ của tớ,
Lạc Phi Phi xì một cái: Dù sao cũng chẳng có chút quan hệ huyết thống nào.
Sao lại không thể rung động chứ.
Cậu đừng có nói được chú nhỏ kia cưng chiều như vậy, cậu không có chút suy nghĩ nào.
Mạc Uyển Dư cảm thấy có chút hoang mang, cũng có chút suy nghĩ về Mạc Khải Liêm.
Mấy ngày hôm nay đều cùng anh trải qua thời gian ban ngày mười mấy tiếng, đã quen với sự xuất hiện của anh.
Thật ra tối nay cô có chút thất thần, vẫn luôn nghĩ hôm nay cô không ở nhà cùng anh ăn cơm, không biết anh có ăn uống đúng giờ không, có thấy có chút trống vắng vì thiếu cô không..