Người Đại Diện Át Chủ Bài

Chương 20



Editor: Aubrey.

Tô Hàng giật mình.

Sau ba giây im lặng ngắn ngủi, Tô Hàng thấp giọng, để lộ sự uy hiếp: "Cô vừa nói gì?"

Cao Phỉ Phỉ lập lại: "Tôi không muốn nghe lời cậu nữa, đừng bắt tôi sáng tác ca khúc mới cho cậu nữa."

Tô Hàng cảm thấy choáng váng, hắn đã từng đối phó với rất nhiều người. Hấp tấp, ích kỷ, ngây thơ, tàn nhẫn và hung ác, nên hoàn toàn có thể đoán được cảm xúc của đối phương thông qua giọng điệu của họ. Lần này Cao Phỉ Phỉ không có nói chơi, cô ta đã thật sự quyết tâm!

Sự phát hiện này khiến cho Tô Hàng hoảng sợ, còn hoảng hơn khi Cố Quân Dao rời khỏi nhà hắn ba ngày trước.

"Cô, cô bình tĩnh." Tô Hàng cảm thấy cổ họng khô khốc, nói năng khó khăn: "Trước tiên, chúng ta gặp nhau đi, gặp nhau rồi nói."

Đầu bên kia, Cao Phỉ Phỉ do dự một hồi mới nói: "Được thôi, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện cho rõ ràng."

Cao Phỉ Phỉ nói tên một câu lạc bộ cao cấp, Tô Hàng gật đầu đáp: "Tôi lập tức tới ngay."

Tô Hàng xuống lầu, không để ý tới chị Lan, một mình lái xe đến điểm hẹn.

Bây giờ, tâm trạng của hắn rất bối rối, nếu như Cao Phỉ Phỉ quyết tâm không sáng tác nhạc cho hắn nữa, vậy sự nghiệp của hắn phải kết thúc tại đây sao?

Không, không nghiêm trọng như vậy đâu.

Không có Cao Phỉ Phỉ, chỉ cần tìm người khác là được rồi. Trên đời này, không chỉ có một mình Cao Phỉ Phỉ mới biết sáng tác nhạc!

Tô Hàng tự trấn an bản thân, đi theo nhân viên phục vụ tới phòng của Cao Phỉ Phỉ.

Hắn tháo kính râm xuống, ngồi đối diện Cao Phỉ Phỉ.

Trên bàn có hai chai rượu whisky, ba đĩa trái cây, và hai gói thuốc Soft China.

Cao Phỉ Phỉ rút ra một điếu thuốc, không cần phải thể hiện sự khiêm tốn trước mặt Tô Hàng như lúc trước. Bây giờ, cô thong thả thở khói ra, nhìn thẳng vào mắt Tô Hàng: "Tôi không quan tâm cậu sắp nói gì, tôi muốn kết thúc mối quan hệ này."

"Tại sao?" Tô Hàng hỏi: "Không đủ tiền hoa hồng?"

Cao Phỉ Phỉ lắc đầu: "Tôi sáng tác ca khúc cho cậu, cậu cũng đã trả đủ thù lao cho tôi, những năm qua tôi rất cảm ơn cậu, nhưng trong lòng ai mà không có ước mơ. Cao Phỉ Phỉ tôi sáng tác nhạc mười tám năm, tất cả những ca khúc của tôi đều nổi như cồn trên các bảng xếp hạng, nhưng mỗi khi nói tên của tôi ra, được bao nhiêu người biết đến? Thậm chí, người theo dõi trên weibo của tôi còn chưa đến một vạn."

Tô Hàng không lên tiếng.

Cao Phỉ Phỉ bỏ tàn thuốc vào cái gạt tàn màu vàng, phủi tro trên quần áo, buồn bực nói: "Còn mấy người biết tôi thì nói rằng tuy tôi là thiên tài, nhưng tính khí của tôi rất quái gở, rất ít cho ra tác phẩm. Ba năm năm nay chẳng có bài hát mới nào, trong khi sắp đến cuối năm rồi, nhưng bọn họ đời nào biết, bình quân hàng năm tôi sẽ ra ba ca khúc, chỉ không được ra mắt dưới tên của tôi thôi."

"Nhưng cô đã có được thù lao." Sắc mặt của Tô Hàng u ám: "Có được thì phải có mất, cô sáng tác ca khúc cho tôi, tôi trả cho cô tiền, cô còn điều gì không hài lòng?"

"Tôi hài lòng, vì hai bên là tình nguyện hợp tác." Cao Phỉ Phỉ nói: "Nhưng bây giờ thì tôi không muốn nữa, nên tôi muốn kết thúc mối quan hệ này. Ca khúc 'ánh nến' coi như là món quà cuối cùng tôi cho cậu, từ nay về sau, tôi muốn sáng tác những ca khúc dưới tên tuổi của mình, tự mình đem đi bán."

Tô Hàng có cảm giác như vừa nghe chuyện cười, hắn nhịn không được cười ra tiếng: "Sáu năm trước, có lẽ tên của cô còn có giá trị, nhưng từ khi cô làm việc cho tôi, mai danh ẩn tích suốt sáu năm. Bây giờ, trong giới giải trí này, còn được bao nhiêu người biết tên của cô? Cao Phỉ Phỉ là ai? Là một nhạc sỹ hết thời? Ha ha ha!"

"Cậu!" Cao Phỉ Phỉ cắn răng: "Vàng thật thì sẽ luôn tỏa sáng, chỉ cần những người đó không bị điếc, bọn họ nhất định sẽ được nghe ca khúc của tôi."

Trong lòng Tô Hàng bốc hoả, hắn rót cho mình một ly whisky, uống cạn, hương vị cay nồng miễn cưỡng trấn áp lửa giận của hắn. Hắn quyết định phải dùng kế lui binh, dù gì hắn và Cao Phỉ Phỉ cũng đã hợp tác với nhau sáu năm rồi.

"Phỉ Phỉ, nếu cô thấy không đủ tiền thì có thể nói với tôi, chúng ta sẽ thương lượng lại." Tô Hàng nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ trả thêm hai mươi vạn cho mỗi ca khúc, được không? Nếu cô vẫn còn chê ít thì tôi sẽ tăng thêm, chúng ta có thể từ từ thương lượng."

Cao Phỉ Phỉ lắc đầu: "Cậu cho tôi tiền, nhưng còn thanh danh của tôi thì sao? Tôi muốn lấy lại tên tuổi của mình."

Tô Hàng híp mắt: "Có ý gì?"

"Tôi không cần tiền của cậu, nếu như cậu đồng ý thì tôi sẽ tiếp tục sáng tác nhạc cho cậu, nhưng..." Cao Phỉ Phỉ lớn tiếng nói tiếp: "Tên nhạc sỹ của những ca khúc đó phải là tên của tôi!"

Tô Hàng lập tức từ chối: "Không được!"

Đùa à? Ở bên ngoài, hắn chẳng những là một ca sĩ thiên tài, còn là một nhà soạn nhạc tài ba hàng đầu thế giới!

Tuy đã từng sử dụng một ca khúc dưới tên của Cao Phỉ Phỉ, nhưng nếu sau này tiếp tục làm vậy, người bị truyền thông gán cho cái mác hết thời sẽ là Tô Hàng này!

Tuy hắn có thể tìm người sáng tác thay Cao Phỉ Phỉ, nhưng phong cách của mỗi người không giống nhau. Có lẽ người hâm mộ sẽ không phân biệt được, nhưng người trong nghề chắc chắn sẽ nhìn ra.

Thêm một người biết là thêm một nguy hiểm, danh tiếng ca sỹ thiên tài của mình sẽ tan nát đến cỡ nào? Hắn không muốn nghĩ đến.

Hắn không thể gánh tiếng xấu này!

Cao Phỉ Phỉ rũ mắt: "Nếu đã như vậy, vậy tôi không còn gì để nói nữa."

Gân xanh trên trán Tô Hàng giật liên tục, bây giờ có uống hết rượu cũng không dập tắt được lửa giận trong lòng hắn. Hắn vỗ bàn, phẫn nộ quát: "Cô là loại người không có lương tâm, lúc trước cha mẹ cô bị bệnh, cô lâm vào đường cùng, là ai đã chìa tay ra giúp cô? Nếu như không có tôi, gia đình của cô đã tan nát rồi!"

Cao Phỉ Phỉ sững sờ, im lặng siết chặt vạt áo.

Thân là một nhạc sỹ thì chỉ có thể kiếm cơm bằng cách sáng tác nhạc, để tạo ra một bài hát thì cần phải có cảm hứng, nhưng cảm hứng là thứ khó cầu nhất. Cô không có công ty đại diện, chỉ là một nhạc sỹ tự do, nếu không bán được ca khúc nào thì sẽ không có cơm ăn.

Cũng may là cô có tài, bất kỳ ca khúc nào của cô cũng nổi như cồn trên mạng, thu nhập hàng năm cũng không tồi, nhưng cô không chịu nổi khi mình chỉ có thể là mẹ ghẻ của những đứa con của mình.

Cha của cô là một người nghiện cờ bạc, nợ nần chồng chất, bị chủ nợ chặt ngón tay ném xuống sông cho cá ăn, cũng may được một người đi ngang qua cứu. Sau khi mẹ cô nghe tin, bà lại lên cơn đau tim phải nhập viện hồi sức cấp cứu, cha của cô nghe tin, cũng vội vàng chạy đến bệnh viện. Trên đường đi, không may đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng.

Nhà đã dột mà còn gặp mưa to, bọn đòi nợ phát hiện cha của cô chưa chết, đã chạy đến bệnh viện gây sự. Bất đắc dĩ, Cao Phỉ Phỉ đành phải lấy toàn bộ tiền để dành của mình ra để trả nợ, nhưng sau đó, cô không biết phải chi trả tiền thuốc thang thế nào.

Gia đình của cô bị tổn thương nghiêm trọng, đừng nói sáng tác nhạc, ngay cả khuông nhạc, cô cũng viết không nổi.

Nhưng không sáng tác thì sẽ không có tiền, không có tiền thì cha mẹ của cô chỉ có thể chờ chết, trong lúc cô bị dồn vào đường cùng, Tô Hàng đột nhiên xuất hiện. Hắn đưa cho cô một triệu nhân dân tệ, đổi lại cô phải sáng tác nhạc cho hắn năm năm.

Cao Phỉ Phỉ cố không để rơi nước mắt, hít mũi nói: "Tôi rất biết ơn cậu vì năm đó đã giúp tôi, cậu là ân nhân của tôi, tôi đã cố gắng cống hiến công sức của mình để trả ơn cho cậu. Năm năm, mười bảy ca khúc, hai mươi hai giải thưởng, hơn bốn mươi triệu fans, đây là tất cả sự biết ơn của tôi, tôi không còn nợ cậu cái gì cả."

Tô Hàng cười lạnh: "Tôi cứu mạng cha mẹ cô, vậy mà cô chỉ bù đắp bằng những thứ này? Xem ra cô chú cũng thật là rẻ tiền."

Cao Phỉ Phỉ: "Trong hợp đồng đã ghi rõ thời hạn chỉ có năm năm, tôi còn tặng thêm cho cậu một năm, tròn sáu năm, như vậy vẫn không đủ? Tôi muốn nhắc nhở cậu, cậu đừng có ép tôi, nếu không, nếu không..."

Cao Phỉ Phỉ cắn chặt đôi môi đỏ: "Nếu không, tôi sẽ vạch trần chuyện cậu tìm người viết thay với truyền thông!"

Nếu như vừa rồi Tô Hàng chỉ tức giận, thì bây giờ là hung tợn, bây giờ hắn rất muốn ăn tươi nuốt sống Cao Phỉ Phỉ.

Tại sao ai cũng uy hiếp hắn? Ninh Đường uy hiếp hắn, bây giờ Cao Phỉ Phỉ cũng uy hiếp hắn!

"Được! Đi đi!" Tô Hàng thong thả tựa vào ghế: "Tôi có lòng tốt nhắc nhở, giá trị của cô ra sao? Giá trị của tôi như thế nào? Ai sẽ tin cô? Không có chứng cứ, truyền thông nào dám công khai? Cô nghĩ bộ phận pháp lý của studio của tôi chỉ biết ăn cơm thôi sao? Hay cô chỉ dựa vào một vạn người hâm mộ của cô để uy hiếp tôi? Trong khi tôi có vô số fans cả trong và ngoài nước, bọn họ chỉ cần nhổ một ngụm nước bọt là cô sẽ bị dìm chết!"

Cao Phỉ Phỉ khiếp sợ trợn mắt: "Cậu, cậu..."

Ánh mắt của Tô Hàng trở nên ngoan độc: "Còn nữa, cô muốn độc lập sáng tác nhạc phải không? Được, vậy cô nhất định phải cẩn thận, nhớ phải khống chế phong cách của mình. Nếu như cô có ca khúc nào giống với ca khúc 'anh ấy' của tôi, cô sẽ bị buộc tội là xâm phạm bản quyền, cô chờ mà thân bại danh liệt, táng gia bại sản đi!"

Một giọt mồ hôi nhỏ như hạt đậu trên trán Cao Phỉ Phỉ rơi xuống, đôi môi khô khốc run rẩy, cô muốn phản bác lại, nhưng không còn đủ sức. Những lời nói của Tô Hàng như một ngọn núi lớn đè cô đến nổi thở không ra hơi, cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cô khiến cô vô cùng nghẹt thở.

***

"Bác sỹ Dư, ở đây làm gì vậy?"

"Khụ, không có gì." Dư Hoài Nhân đứng thẳng người, ánh mắt hướng về ánh đèn xuyên qua cánh cửa đang hé mở, rơi lên khuôn mặt khủng bố của Tô Hàng.

Ôi mẹ ơi, chuyện trong giới thật lộn xộn!

Dư Hoài Nhân giật vai, cơ hoành hơi co lại.

"Cứ tưởng cậu đi tiểu xong, rồi trốn luôn rồi chứ, mau về thôi!"

Dư Hoài Nhân bị bạn mình kéo đi, không thể không quay lại phòng của mình tiếp tục uống rượu. Tiếng nhạc ồn ào khiến người ta đau đầu, xung quanh là những người mẫu trẻ đẹp, hai ba người hầu rượu phục vụ cho mỗi vị thiếu gia, chỉ có Cố Quân Dao ngồi trong góc là không có ai, vô cùng tĩnh mịch.

Bao Minh Minh ngồi kế bên, tận tâm rót rượu cho Cố Quân Dao, không dám thở mạnh.

Dư Hoài Nhân bất đắc dĩ, đi tới dỗ ngọt vài câu: "Quân Dao, cười lên đi mà. Bao Nhị Khuyết đã dâng phòng VIP sang trọng nhất trong câu lạc bộ của cậu ta cho chúng ta rồi, còn được ăn uống miễn phí. Cậu ấy thật sự biết sai rồi, không thấy cậu ấy đang tạ lỗi với cậu rất đáng thương sao?"

Cuối cùng Cố Quân Dao cũng có phản ứng: "Tớ?"

Dư Hoài Nhân vốn là một người thông minh, lập tức ý thức được mình nên nói gì: "Đã hiểu, cậu muốn cậu ấy trực tiếp xin lỗi Ninh Đường phải không? Được! Hôm nào rảnh, Bao Nhị Khuyết sẽ đích thân đến nhà người ta tạ tội."

Bao Minh Minh thấy đã có đường lui, lập tức nói: "Đúng! Tớ sẽ đi!"

Sắc mặt của Cố Quân Dao bớt u ám, miễn cưỡng cầm ly rượu lên nhấm nháp.

Nỗi lo lắng suốt mấy ngày nay của Bao Minh Minh cuối cùng đã nhẹ xuống.

Không còn cách nào khác, chỉ với quyền thế của Bao gia, chẳng là cái đinh gì so với Cố gia.

Dư Hoài Nhân nháy mắt với một cô hầu rượu, cô bé kia lanh lợi, tươi cười ngồi bên cạnh Cố Quân Dao, chủ động rót rượu.

Cố Quân Dao cự tuyệt, Dư Hoài Nhân cũng không dám miễn cưỡng, chờ cô bé kia đi, anh mới lại gần Cố Quân Dao.

Bao Minh Minh trợn mắt, há hốc mồm, chuyện gì đang xảy ra đây?

Chỉ thấy, Dư Hoài Nhân thì thầm cái gì đó bên tai Cố Quân Dao.

Cố Quân Dao đổi sắc mặt: "Cái gì?"

"Trong phòng VIP ở lầu dưới, tớ đã tận mắt nhìn thấy, không phải, là chính tai nghe được. Cũng không phải, là tớ tận tai tận mắt chứng kiến!" Dư Hoài Nhân nói: "Tớ không định nói cho cậu, nhưng bởi vì giao tình của chúng ta, tớ cảm thấy không thể để Tô Hàng tiếp tục dối trá như vậy được! Cho nên, người bạn thời cấp ba của cậu vốn chẳng tốt lành gì đâu, cậu đừng để bị cậu ta lừa, tốt hơn hết nên tránh xa cậu ta."

Ánh mắt Cố Quân Dao thâm trầm, dưới ánh đèn lấp loé trong phòng, tâm trạng của anh lên xuống thất thường. Sau một lúc lâu, anh đứng dậy, đi ra ngoài.

Dư Hoài Nhân muốn được xem kịch vui, anh vội vã đuổi theo. Nhưng khi ra ngoài, anh chỉ thấy Cố Quân Dao không có đi tìm Tô Hàng, mà đang gọi điện thoại.

Cố Quân Dao: "Phải! Giúp tôi điều tra một người, càng nhanh càng tốt!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.